Chương 881: Cho cô thể diện đấy
Ngoại trừ việc bên Lý Quế Trân phân cho, bọn họ cũng có thể nhận tranh từ các đơn vị khác, trên cơ bản một bản vẽ khoảng mười lăm đến hai mươi đồng.
Chủ biên Tào: “Đương nhiên có thể, tôi tin với trình độ của thầy Hoàng, chỉ cần cậu ấy nói thông qua hiển nhiên đều đạt tiêu chuẩn.”
Khi Cố Mạnh Chiêu và Lâm Tô Diệp tạm biệt, chủ biên Tào ở phía sau nhiều lần xin lỗi Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Chủ biên Tào không cần như vậy, sau này chớ phạm vào lỗi sai của chủ nghĩa kinh nghiệm là được.”
Sau khi rời khỏi nhà xuất bản, Cố Mạnh Chiêu về trường đại học tỉnh, còn Lâm Tô Diệp tới thẳng học viện mỹ thuật.
Lúc cô vào tòa nhà dạy học vừa vặn gặp Châu Bỉnh An ở phía trước.
Châu Bỉnh An thấy cô đôi mắt lập tức sáng ngời, tươi cười chào hỏi: “Em họ.”
Lâm Tô Diệp bị một tiếng em họ này gọi mà cả người nổi hết da gà da vịt.
Tuy rằng trong lòng Lâm Tô Diệp không thích nhưng ngoài mặt vẫn giữ lễ phép, chào hỏi Châu Bỉnh An một tiếng rồi vào trong tòa nhà.
Châu Bỉnh An lại chặn trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô: “Em họ, đừng hiểu lầm, anh tới để trao đổi về lô áp phích đó thôi.”
Lâm Tô Diệp: “Có yêu cầu gì mới sao?”
Đến lúc vẽ được một nửa bên A nói cần thay đổi vậy cũng không phải không có khả năng, tuy rằng rất rắc rối nhưng thường cũng không thể không sửa.
Châu Bỉnh An: “Anh đã nói với thầy Hoàng rồi.” Anh ta nhìn chăm chú vào Lâm Tô Diệp, ánh mắt bĩnh tĩnh lại rất thân thiết: “Tô Diệp, chúng ta là người thân sau này có thể qua lại nhiều hơn một chút được không?”
Anh ta cũng nhìn ra được Lâm Tô Diệp không quan tâm thậm chí còn hơi bài xích đối với cách gọi em họ này, mỗi lần anh ta gọi là đôi mày của cô lại nhíu chặt hơn.
Tuy nói duỗi tay không đánh kẻ tươi cười, nhưng Lâm Tô Diệp lại không muốn trao đổi quá thân thiết với Châu Bỉnh An.
Nguyên nhân rất đơn giản, tuy nói là người thân nhưng nhiều năm như vậy không qua lại, đột nhiên muốn qua lại nhiều hơn nói sao cũng thấy hơi kỳ cục.
Trước đây nhà cô không nịnh bợ nhà ông cả, bây giờ cũng sẽ không diễn màn người thân một nhà gì cả, hoàn toàn không có bao nhiêu cảm tình.
Lâm Tô Diệp lễ phép mà lại xa cách nói: “Chủ nhiệm Châu, thật sự xin lỗi, nhà ông cả tôi chưa chắc đã muốn qua lại gần gũi với chúng tôi, chúng ta vẫn nên giải quyết việc chung đi nhỉ?”
Bà kế đó chưa bao giờ từng về quê thăm ai, cũng chưa từng liên lạc với cha mẹ cô, đó rõ ràng là coi thường rồi còn gì.
Sao bây giờ Tiết Minh Dực đến tỉnh thành đột nhiên lại muốn qua lại, bọn họ không cảm thấy khó xử nhưng cô cũng cảm thấy xấu hổ thay họ đấy.
Bảo Tiết Minh Dực nhìn nhà mẹ đẻ cô có loại người thân gì đây?
Còn nữa, Lâm Tô Diệp không cảm thấy mình có gì đáng để bà kế và nhà họ Châu muốn qua lại, bằng không trước đây cũng sẽ không có chuyện không để ý đến, bây giờ muốn qua lại chắc tám phần là nhắm vào Tiết Minh Dực rồi.
Cô không muốn tăng thêm bất cứ phiền phức gì cho công việc của anh nữa.
Châu Bỉnh An không ngờ cô sẽ từ chối một cách không khách sáo như vậy nên cũng thấy hơi lúng túng, dù sao với thân phận và địa vị trước mắt của anh ta, chỉ cần anh ta thể hiện ý tốt với người ta, sẽ không có người nào từ chối anh ta.
Cho dù Tiết Minh Dực cũng sẽ không trực tiếp từ chối, nhưng cô lại... nói bàn việc chung với cô một cách không nể mặt như vậy?
Anh ta tức đến bật cười.
Anh ta bước một bước lại gần Lâm Tô Diệp.
Hai người vốn chạm mặt chính diện nên đứng cách nhau cũng gần, anh ta lại tiến thêm một bước gần như sắp đụng vào góc áo cô.
Lâm Tô Diệp nhíu mày, theo bản năng lùi lại một bước, nghiêng người vòng qua Châu Bỉnh An: “Vậy anh đi làm việc trước đi, tôi lên trên còn có việc.”
Cô bước nhanh lên tầng.
Hai tay Châu Bỉnh An cắm túi quần, nhún vai, thở dài một hơi, sau đó lại quay đầu nhìn về phía bóng người vội vàng rời đi của cô.
Lồng ngực của anh ta bức bối, nói thật, cho dù là mình lúc trẻ không có thân phận và địa vị như bây giờ nhưng chỉ dựa vào dáng người và vẻ ngoài xuất chúng, duyên với người khác giới vẫn rất tốt, chỉ có các cô dính vào anh ta chứ chưa có chuyện anh ta đã thể hiện ý tốt mà đối phương vẫn còn ghét bỏ.
Cho cô thể diện đấy!
Anh ta sải bước rời đi.