Chương 883: Tình bạn của thiếu niên 1
Mấy thứ này phải xin giáo sư dạy lịch sử ở trường đại học tỉnh chỉ dạy, không phải chuyện giải quyết trong chốc lát là xong.
Tạm thời vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu thảo luận, Lâm Tô Diệp cũng bớt thời gian đi nghe, thuận tiện tới trường đại học học tỉnh mượn hai quyển sách về phương diện quần áo cổ đại, dự định bổ sung kiến thức lịch sử một chút.
Chớp mắt đã tới thứ bảy, vào giờ cơm tối Tiết Minh Dực nói ngày mai có thể sắp xếp một ngày dẫn cả gia đình ra ngoài dã ngoại.
Đi dã ngoại lại coi chơi đùa thành công việc một cách chính đáng như vậy cũng thật sự là lần đầu tiên.
Trước đây cho dù về nhà thăm người thân anh cũng không nhàn rỗi, không phải dọn dẹp nhà cửa thì chính là ra đồng làm việc, cho dù dẫn các con ra ngoài không phải tới nhà bà ngoại thì cũng là làm gì đó.
Anh nhìn về phía Đại Quân và Tiểu Lĩnh: “Có địa điểm đến chưa?”
Đại Quân gật đầu, cậu bé kêu Tiểu Lĩnh giúp mình trải bản đồ khu vui chơi mà mình làm ra cho cha xem.
Giấy là giấy vẽ của Lâm Tô Diệp, kích thước đủ lớn hơn nữa có thể bảo quản, không giống giấy vẽ bình thường dễ rách như vậy.
Tiết Minh Dực cầm qua xem, tuyến đường chính của thành phố, công trình kiến trúc tiêu biểu, đơn vị và ký hiệu đều rất rõ ràng, vị trí đại khái cũng đúng.
Bọn họ không muốn tới bảo tàng thành phố, khu vui chơi chơi mà muốn tới núi Đại La ở phía bắc.
Anh nhìn về phía Lâm Tô Diệp: “Tụi nhỏ muốn đi leo núi.”
Anh lo lắng cơ thể cô không chịu được.
Lâm Tô Diệp: “Không sao, em đi dạo quanh đó cũng được.”
Đám trẻ muốn đi chơi, chẳng qua là ham cái mới mẻ, có thể trải nghiệm cảm giác ăn cơm bên ngoài một lần.
Tiểu Lĩnh kích động bảo: “Bến đó còn có đường ray tàu hỏa nữa, có thể nhìn tàu hỏa, quá tuyệt vời!”
Bé trai luôn vô cùng khao khát cảm giác phi nhanh như chớp, cho dù là ở trong xe hay là ở bên ngoài nhìn.
Ngược lại bà Tiết có hơi không hiểu: “Dã ngoại chính là ra ngoài đi dạo ấy hả? Chỉ đi thôi? Hay là phải làm gì khác nữa?”
Chủ yếu là từ này vẫn quá mới mẻ đối với người nông thôn.
Người nông thôn quanh năm đầu tắt mặt tối nên chỉ muốn rảnh rỗi nghỉ ngơi, có thời gian cũng đi thăm người thân chứ chưa từng nghe nói không làm gì cả, tốn hẳn một ngày đi dạo vớ vẩn.
Sau bữa cơm tối chính là đi dạo tiêu thực, cũng là đặc điểm của cuộc sống tốt có thể ăn no.
Từ... dã ngoại này, bà Tiết không thể tìm được từ nào tương đồng để thay thế.
Bà ta hỏi Cố Mạnh Chiêu: “Nhà thông gia có rảnh đi dã ngoại không?”
Hai ngày trước bọn họ tới đây ăn cơm tối, chỉ là ngày hôm sau có công việc nên lại về, không thể ở lại.
Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Mấy ngày nay bọn họ tiếp tục mở hội giao lưu học thuật, ngày mai dẫn người về vùng nông thôn gần đây thăm thú ạ.”
Anh ta cũng tham gia đại hội mấy lần, nghe lớp dạy học công khai vài lần, rất có thu hoạch.
Mở hội xong nhóm người già muốn tâm tình, anh ta cũng không có hứng thú.
Thấy Lâm Tô Diệp không phản đối, Tiết Minh Dực cũng đồng ý.
Sau bữa cơm Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi thông báo cho các bạn nhỏ.
Cát Phong ở cách vách nghe thấy, cũng về nói với Đào Hồng Anh: “Mẹ, con cũng muốn đi chơi.”
Đào Hồng Anh: “Lớn rồi ông tướng ạ, sao chỉ biết chơi thế, con đã làm bài tập về nhà chưa?”
Cát Phong: “Tiết Viễn Chinh với Tiết Vân Lĩnh đều có thể đi tại sao con không thể đi?”
Đào Hồng Anh: “Vậy con đi chung với tụi nó đi, đừng chạy lung tung, bên ngoài nguy hiểm.”
Cát Phong kêu Đào Hồng Anh nói giúp, cậu ta sợ mình nói sẽ bị từ chối.
Đào Hồng Anh cách hàng rào chào hỏi Lâm Tô Diệp: “Tô Diệp, các cô sắp ra ngoài chơi sao?”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Cha sắp nhỏ đã rất lâu rồi chưa nghỉ, cuối cùng ngày mai cũng rảnh rỗi đưa lũ trẻ ra ngoài giải sầu.”
Đào Hồng Anh cười bảo: “Các cô thật biết chiều con, còn đặc biệt dẫn ra ngoài chơi nữa, nhìn vị đó nhà chúng tôi từ sáng đến tối đều không ở nhà, tôi không tin anh ấy còn bận hơn tham mưu Tiết.”
Cô ta chiều Cát Phong như thế nhưng cũng không có kiểu một ngày chẳng làm gì cả mà dẫn cậu ta ra ngoài chơi.
Còn nữa, đi tới khu vui chơi cũng thôi đi, nói sao cũng là khu vui chơi cho trẻ con, nhưng còn đi leo núi? Nghe sao cứ thấy hơi quê mùa.
Núi ở quê còn chưa đủ cho cô leo nữa sao?