Chương 885: Tình bạn của thiếu niên 3
Bản thân Tiểu Lĩnh cũng hơi chột dạ, thấy Đại Quân lại cảm thấy cậu bé đang không vui, mới sáp lại gần nhỏ giọng bảo: “Đại Quân, không phải em mời cậu ta đâu, là cậu ta đòi đi theo đó.”
Đại Quân: “Không sao... Cát Phong cũng đòi đi cùng.”
Tiểu Lĩnh xùy một tiếng: “Sao còn cho nó đi vậy?”
Đại Quân: “Mẹ cậu ta nói với mẹ mình.”
Tiểu Lĩnh: “Cát Phong chính là một đứa hư đốn, ra ngoài chắc chắn sẽ gây rắc rối.”
Mình nhất định phải trông chừng nó mới được.
Sáng ngày hôm sau, ngoại trừ Lâm Tô Diệp và Toa Toa còn đang ngủ ra, những người khác đều đã dậy.
Cả gia đình ngầm thừa nhận cô yếu ớt phải nghỉ ngơi nhiều, bà Tiết nấu bữa sáng cũng không gọi cô dậy giúp.
Cho dù hôm nay ra ngoài chơi nhưng Tiết Minh Dực và cô út vẫn không ngừng bài chạy bộ buổi sáng, đám trẻ hiển nhiên cũng đi theo, Cố Mạnh Chiêu sớm đã đổi chạy bộ đêm thành chạy bộ sáng rồi.
Trong đại viện cũng có vài đứa trẻ cố định theo bọn họ chạy bộ sáng, ví dụ như Lam Hải Quân và Hồ Vệ Đông, tổng cộng là năm người, những đứa trẻ khác lại ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.
Tiết Minh Dực kết thúc bài chạy bộ sáng về nhà giúp bà Tiết trước, bà ta đang nướng bánh trứng gà, hôm nay ra ngoài sẽ mang theo ăn.
Lâm Tô Diệp rời giường thấy Toa Toa cũng đã dậy, đang ở trên mảnh đất trống chỗ cửa nhà chạy bộ bịch bịch.
Toa Toa vừa chạy vừa hô khẩu hiệu: “Kiên trì rèn luyện, cơ thể khỏe khoắn!”
Lâm Tô Diệp thấy mà bật cười: “Bé ngoan, chạy bộ không thể đi giày da được đâu.”
Toa Toa lập tức không chạy nữa, cười hì hì đáp: “Mẹ ơi, con chỉ đi vài bước thôi.”
Trong nhà còn đang nấu bữa sáng, Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa đi tới chỗ bồn chứa cát nhìn đám người cô út.
Bây giờ Đại Quân và Tiểu Lĩnh đang học kỹ thuật chiến đấu đơn giản với cô út, cô út kêu Cố Mạnh Chiêu cũng học cùng.
Mấy người Lưu Kỳ chạy bộ sáng trở về cũng vây quanh đó nhìn, tới tấp cổ vũ mấy người Đại Quân và Tiểu Lĩnh.
Mấy đứa trẻ Lam Hải Quân và Hồ Vệ Đông vẫn luôn theo luyện tập sáng, trở về cũng học đánh nhau với cô út.
Kỹ thuật đánh của cô út rất đơn giản, không hoa hòe hoa hoét chút nào, cho dù học được một vài chiêu với đám người Tần Kiến Dân và Cao Hoài thì cuối cùng vẫn bị cô ấy đơn giản hóa thành động tác đơn giản nhất.
Đại Quân và Tiểu Lĩnh bắt cặp, Lam Hải Quân và Hồ Vệ Đông một nhóm, bốn học sinh bọn họ còn có chút hình thức, còn mấy đứa trẻ khác thì lại quất ngã nhau, đánh đấm lung tung.
Cô út muốn dạy tụi trẻ một chiêu thức quật ngã kẻ địch xuống đất nên gọi Lưu Kỳ: “Anh Lưu, qua đây thị phạm đi.”
Lưu Kỳ: “Không phải thầy Cố cũng ở đây sao, cô lấy cậu ấy thị phạm đi.”
Tôi cũng không muốn bị cô quật ngã đâu, mất mặt bỏ xừ.
Đương nhiên cô út không nỡ quật ngã Cố Mạnh Chiêu để thị phạm rồi, sợ anh ta bị thương mà cũng sợ đất bẩn nữa.
Lưu Kỳ đẩy một cảnh vệ qua đó kêu cô út quật anh ta.
Cô út chậm rãi thị phạm một lần, động tác này chân có thể thay đổi, nhưng động tác tay thì giống nhau, phải lưu loát dứt khoát.
Cô hỏi mấy đứa trẻ: “Hiểu chưa?”
Đại Quân và Tiểu Lĩnh nhìn một lần là hiểu, sau đó luân phiên quật nhau ngã.
Bên đó Hồ Vệ Đông và Lam Hải Quân vẫn chưa thể học được ngay lập tức, chỉ đành nhìn Đại Quân và Tiểu Lĩnh.
Hồ Vệ Đông nhỏ giọng bảo: “Hai cậu ấy học một lần là biết còn chúng ta luôn phải học đến mấy lần, người với người thật sự khác nhau, hai cậu ấy cũng không giống chúng ta.”
Lam Hải Quân rất kiêu ngạo: “Hai cậu ấy lợi hại mà.”
Hồ Vệ Đông: “Cho nên rõ ràng chúng ta rất ngốc.” Nó thở dài một hơi: “Cho dù có cố gắng bao nhiêu vẫn không tốt bằng người ta.”
Lam Hải Quân: “Đừng so sánh với hai cậu ấy, cùng lắm chúng ta luyện thêm vài lần cũng biết thôi mà.”
Hồ Vệ Đông lại thở dài.
Lam Hải Quân nhìn vẻ tổn thương sâu sắc lộ ra trên mặt Hồ Vệ Đông, trông vừa vô tội vừa mất mác, cậu bé cũng lập tức cảm thấy có hơi áy náy.
Trước đây cậu bé cho rằng Hồ Vệ Đông rất hiếu thắng, luôn muốn so với Đại Quân và Tiểu Lĩnh, nhưng thông qua vài ngày tiếp xúc này cậu bé lại phát hiện thật ra Hồ Vệ Đông rất đáng thương.
Trước thì Hồ Vệ Đông tìm cậu bé nhờ giúp chút chuyện nhỏ, sau đó lại vô tình lộ ra chỗ yếu đuối của mình, bộ dáng yếu đuối giấu sau vẻ ngoài hiếu thắng đó rất dễ có được sự đồng cảm của người lương thiện.