Chương 886: Tình bạn của thiếu niên 4
Lam Hải Quân cảm thấy Hồ Vệ Đông không có cha, mỗi ngày tan học phải về nhà giúp gia đình làm việc nhà, đến đôi giày đá bóng của nó đã mài rách cũng không nỡ mua đôi mới.
Hồ Vệ Đông không chỉ một lần lộ ra vẻ ngưỡng mộ đối với cậu bé, tuy rằng công việc của cha mẹ cậu bé bận nên không thường xuyên về nhà, nhưng nhà bọn họ ít nhất còn có tiền tiêu, ít nhất cũng không phải lo ăn mặc.
Đặc biệt Hồ Vệ Đông còn nói một tuần nó mới chỉ được ăn một, hai miếng thịt, vì trong nhà chỉ có mỗi mình mẹ kiếm tiền, mau được chút thịt cũng phải cho em gái ăn, Lam Hải Quân lại càng cảm thấy nó thật sự rất đáng thương.
Hồ Vệ Đông nói không cần người khác thương hại mình, nó sẽ cố gắng học hành, sau này kiếm tiền mua thịt cho mẹ và em gái ăn.
Lam Hải Quân lại cảm thấy nó rất hiểu chuyện, siêng năng, kiên cường hơn những người bạn học này của cậu bé, lại không tự chủ được mà sinh ra lòng đồng cảm và cảm giác khâm phục.
Cậu bé an ủi: “Hồ Vệ Đông, người chậm cần bắt đầu sớm, chúng ta cũng có thể mà!”
Hồ Vệ Đông: “...”
Mình không chấp nhận mình ngu hơn Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Lĩnh, kiên quyết không thừa nhận!
Nó muốn ngấm ngầm thay đổi và châm ngòi ly gián Lam Hải Quân, khiến Lam Hải Quân xa lánh Đại Quân và Tiểu Lĩnh, như vậy mới có thể làm bạn tốt của mình được.
Cô út thấy hai người bọn họ ở đó thì thầm không luyện tập mới giục bọn họ: “hai đứa mau luyện đi, đừng lãng phí thời gian.”
Hồ Vệ Đông: “Hải Quân, tớ luyện với cậu trước, cậu cũng rất thông minh không kém gì hai người họ, cậu chắc chắn có thể học được ngay thôi.”
Lam Hải Quân quả thật học hỏi rất nhanh ở phương diện vận động này, cậu bé lập tức quật ngã Hồ Vệ Đông xuống đất.
Hồ Vệ Đông: “Cậu thấy chưa, tớ đã bảo rồi mà.”
Lam Hải Quân nở nụ cười, kéo nó dậy: “Đến lượt cậu.”
Sau khi Đại Quân và Tiểu Lĩnh học được cũng luyện tập lại vài lần.
Tiểu Lĩnh thấy mấy đứa trẻ khác ở nơi đó khoa tay múa chân mãi vẫn chưa làm đúng được, cậu bé lập tức gọi: “Phùng Quảng Chí, Trương Kiệt, các cậu lề mề làm gì đó, tới đây, tới luyện với các cậu.”
Cậu bé chạy tới kéo Phùng Quảng Chí luyện, miệng hô thứ tự rồi hất Phùng Quảng Chí ngã vào hố cát, sau đó lại kéo Phùng Quảng Chí dậy: “Đã hiểu chưa! Đến lượt cậu!”
Phùng Quảng Chí học theo cậu bé, miệng hô thứ tự rồi hất ngã Tiểu Lĩnh.
Tiểu Lĩnh: “Cậu không có quy tắc gì cả, cậu hất tớ như vậy, chân tớ ngáng một cái sẽ hất ngược lại cậu đó.”
Cậu bé lại dạy Phùng Quảng Chí động tác tiêu chuẩn thế nào, rồi lại gọi Trương Kiệt tới cùng luyện.
Đại Quân lại không nhiệt tình như thế, sau khi học được cách quật ngã cậu bé đứng trên hố cát chậm rãi so chiêu với Cố Mạnh Chiêu.
Dùng lời của cô út thì hai người bọn họ chỉ là có dáng thôi, động tác lưu loát trôi chảy, chỉ được cái mã chứ đánh nhau thật lại không có tác dụng.
Tiểu Lĩnh còn muốn luyện với Lam Hải Quân nhưng Lam Hải Quân lại bị Hồ Vệ Đông độc chiếm mất rồi.
Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, Mạnh Chiêu, chúng ta về ăn cơm thôi.”
Cô út: “Chị dâu, tới đây!”
Bọn họ vừa đi, hố cát lập tức trống trải quạnh quẽ.
Lam Hải Quân vốn còn muốn nói với Tiểu Lĩnh rằng cậu bé có mang nấm xào đến, kết quả Tiểu Lĩnh đã đuổi theo cô út chạy mất.
Hồ Vệ Đông đứng bên cạnh cậu bé, chậm rãi nói: “Bên cạnh bọn họ mãi mãi không thiếu người vây quanh, giống như chúng sao vây quanh trăng vậy. Giáo viên thích, bạn học cũng thích. Còn chúng ta ấy hả... chỉ là vật làm nền thôi.” Nó bày ra bộ dáng không chịu thua: “Tớ phải luyện thêm một lúc nữa.”
Lam Hải Quân: “Đừng luyện nữa, về nhà ăn cơm đi, lát nữa còn phải đi leo núi nữa.”
Hồ Vệ Đông lại trông rất quật cường: “Không ăn, lát nữa còn phải mang theo đồ ăn đi, tớ không thể chiếm lời của bọn họ được. Các hộ gia đình đều dựa theo khẩu phần lương thực để nhận suất, lương thực nhà nào mà chẳng khan hiếm.”
Lam Hải Quân sững sờ, bọn họ cũng chưa bao giờ từng lo lắng về vấn đề ăn uống, tuy nói mỗi người có định mức khẩu phần lương thực nhưng cậu bé muốn ăn bao nhiêu thì ăn bất nhiêu.
Thấy bộ dáng của Hồ Vệ Đông không thể ở nhà ăn sáng mà phải mang ra ngoài ăn, cậu bé nói: “Không sao, cậu về nhà ăn đi, trưa tớ sẽ mang thêm thật nhiều đi.”
Hồ Vệ Đông lại nói một cách nghiêm túc chính trực: “Hải Quân, lương thực nhà cậu cũng không phải do gió lớn thổi tới, mỗi ngày bà ngoại cậu nấu cơm rất vất vả, tớ không sao, đã quen rồi.”
Lam Hải Quân thật sự cảm thấy nó rất đáng thương, cơm cũng không được ăn no nữa!