Chương 887: Tình bạn của thiếu niên 5
Cậu bé kéo Hồ Vệ Đông: “Cậu tới nhà tớ ăn sáng đi.”
Hồ Vệ Đông vội cảm ơn: “Tớ phải về nhà, vẫn chưa nói với mẹ tớ nữa.”
Lam Hải Quân: “Không sao, cậu luyện tập chung với bọn tớ, dì chắc chắn cũng biết mà.”
Cậu bé cưỡng chế kéo Hồ Vệ Đông về nhà mình ăn cơm.
Bà ngoại Lam rán nấm chiên bột, bữa sáng là trứng gà ngâm tương, cháo gạo kê, bánh bao bột lúa mạch trắng phau.
Nhìn thấy Hồ Vệ Đông tới, bàn ngoại Lam: “Đại Quân, cháu tới hả? Tiểu Lĩnh đâu?”
Hồ Vệ Đông: “?”
Lam Hải Quân: “Bà ngoại, đây là Hồ Vệ Đông.”
Bà ngoại Lam: “Bà biết thằng bé tên Tiết Viễn Chinh rồi.” Bà cụ bỏ nấm chiên bột vào trong một cái đĩa tráng men, đưa cho Hồ Vệ Đông: “Cầm về cho bà nội cháu đi.”
Mặt Hồ Vệ Đông lập tức đỏ bừng, nó nghe Lam Hải Quân nói bà ngoại cậu bé nặng tai mắt kém nhưng không đến mức như vậy chứ, chắc chắn là cố tình rồi. Nó chỉ đành lớn tiếng giải thích: “Bà ngoại, cháu không phải Tiết Viễn Chinh, cháu là Hồ Vệ Đông, cháu họ Hồ, cha cháu là Hồ Thành Hâm!”
Bà ngoại Lam: “Cháu nói gì cơ?” Bà ta không nghe rõ lại bắt đầu lắc đầu: “Thằng bé này nói chuyện chẳng rõ ràng gì cả.”
Bình thường bà ta toàn như vậy, cho dù đối với Đại Quân và Tiểu Lĩnh thì cũng như thế, vớ được hai đứa trẻ là coi thành con trai mình lúc nhỏ, chỉ là hai đứa trẻ biết bà cụ nặng tai mắt kém nên hoàn toàn không để ý.
Nhưng Hồ Vệ Đông lại cảm thấy đây là cố tình làm khó nó, không muốn cho nó ở lại ăn cơm.
Trong lòng nó cũng thừa nhận lương thực khan hiếm không thể tùy tiện ăn cơm ở nhà người khác, khiến người ta chán ghét, cho nên bà ngoại Lam nói như vậy nó theo bản năng cho rằng bà cụ cố tình sỉ nhục mình.
Nó vội vàng tạm biệt Lam Hải Quân: “Mẹ tớ còn đang đợi tớ, tớ về nhà trước đây.”
Lam Hải Quân vội vàng cầm hai cái bánh bao đuổi theo nhét cho nó: “Hồ Vệ Đông, cậu đừng để ý, bà ngoại tớ như vậy đấy, bà nặng tai mắt kém trí nhớ cũng không tốt nữa.”
Hồ Vệ Đông trừng to mắt: “Hải Quân, cậu coi tớ thành cái gì vậy, tớ không cần người khác thương hại! Cho dù là giáo viên hay bạn học, tớ chưa bao giờ cần người khác đặc biệt quan tâm tớ! Cậu làm ơn cũng đừng tỏ ra thương hại tớ!”
Lam Hải Quân cũng bắt đầu lúng túng, cậu bé rất xấu hổ, cầm hai cái bánh bao không biết nên làm sao mới phải: “Tớ xin lỗi, tớ... tớ... không phải tớ thương hại cậu, tớ... tớ chỉ mời cậu tới ăn cơm, nhưng đầu óc của bà ngoại tớ không tốt cho lắm, cậu đừng để ý mà.”
Cậu bé thật sự không giỏi giải thích.
Cậu bé hoạt bát và hiếu động giống Tiểu Lĩnh, bình thường tim rất to, trước đây cũng hơi hư, còn từng chê cười và châm chọc bạn học mới tới. Sau này giao lưu với Đại Quân và Tiểu Lĩnh nhiều rồi cũng thay đổi rất nhiều, cậu bé vẫn hoạt bát và tim to như cũ nhưng không còn đối xử với bạn học như vậy nữa, thậm chí cũng học được cách giúp đỡ bạn bè.
Đương nhiên cậu bé thật sự cảm thấy Hồ Vệ Đông đáng thương, bằng không cũng sẽ không mời nó tới ăn cơm và cho nó bánh bao.
Cậu bé sẽ không có loại cảm giác như vậy với Đại Quân và Tiểu Lĩnh, kêu hai người họ tới nhà mình ăn cơm và chơi đùa là chuyện rất hiển nhiên, cậu bé cũng thường tới nhà họ Tiết ăn cơm và chơi, cũng sẽ không cảm thấy thế nào cả.
Nhưng đối mặt với Hồ Vệ Đông, cậu bé thật sự cảm thấy rất căng thẳng, chỉ sợ nói sai lời kích thích bạn học.
Cậu bé biết Hồ Vệ Đông hiếu thắng, bây giờ cũng biết dưới vẻ ngoài hiếu thắng đó thật ra rất yếu đuối, cảm thấy thật sự rất đáng thương.
Hồ Vệ Đông: “Hải Quân, tớ không ngại, tớ chỉ không muốn khiến người ta coi thường mình, trước đây nhà tớ vì cha tớ sinh bệnh từng mượn tiền của người khác, dẫn đến rất nhiều người có thành kiến với bọn tớ, tớ không muốn để người khác đàm tiếu nữa.” Nói xong nó chạy đi.
Lam Hải Quân gãi đầu, cậu bé thật sự không hiểu mấy chuyện này, ôi, nói chuyện với Hồ Vệ Đông mệt quá đi mất.
Nhưng cậu ta thật sự rất đáng thương.
Ăn xong bữa sáng, Tiết Minh Dực mượn một chiếc xe Jeep, anh lái xe chở Lâm Tô Diệp, Toa Toa, bà Tiết và bà ngoại Lam ngồi xe.
Những người khác đều đạp xe đạp.
Bà ngoại Lam nặng tai mắt kém, giọng còn vô cùng to: “Chúng ta đi đâu xem kịch hả?”
Bà Tiết: “Lên núi!”
Bà ngoại Lam: “Lên đâu cơ?”
Bà Tiết: “Dã ngoại!”
Bà ngoại Lam: “Hừm, vở này hay đấy, có thể nghe rõ hát gì, mấy vở khác toàn ưm ưm a a, tôi nghe không quen.”
Toa Toa ngồi giữa hai bà cụ, ngửa đầu nhìn bà ngoại Lam rồi cười hi hi, cô bé bịt tai vì giọng bà cụ rất lớn khiến đầu óc cô bé ong lên.