Chương 888: Cháu nhỏ như thế đã điếc tai rồi hả
Bà ngoại Lam nhìn cô bé: “Cháu gái, cháu nhỏ như thế đã điếc tai rồi hả?”
Toa Toa mấp máy miệng, lại cố tình không phát ra âm thanh.
Bà ngoại Lam: “Cháu cũng thích nghe kịch hả? Chậc, cháu còn biết hát kịch nữa á? Ôi chao, con bé ngày giỏi quá nhỉ!”
Toa Toa cười hì hì.
Cô bé phát hiện ra nói chuyện với bà ngoại Lam không cần phát ra âm thanh, chỉ cần mấp máy miệng tự bà ngoại sẽ tiếp lời, cô bé nói chuyện với bà ngoại Lam đến quên trời quên đất.
Bà ngoại Lam càng nói càng hăng, bàn tay to thô ráp xoa mái tóc của Toa Toa: “Đứa trẻ này thật khiến người yêu mến, đính hôn từ nhỏ chưa?”
Bà Tiết vội nói: “Xã hội mới rồi, không thịnh cái này đâu.”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ không cần quản đâu, cứ để bọn họ nói.”
Nói rồi bà ngoại Lam cũng không nghe rõ, vẫn nên để tự bà cụ muốn nói gì thì nói, không bằng để bà cụ nói cho sướng đã đời đi.
Bà ngoại Lam không những nặng tai mắt kém mà trí nhớ cũng lúc tốt lúc không, nhưng điều khiến người bất ngờ nhất là bà cụ nấu ăn ngược lại không kém tí nào, gia vị trước giờ chưa từng cho sai, tay không run chân không mỏi, bằng không cũng không dám để bà cụ cả ngày mày mò củi lửa, xào cái này chiên cái kia.
Đến địa điểm, Tiết Minh Dực đỗ xe ở một chỗ yên tĩnh.
Lâm Tô Diệp và bà Tiết trải giấy dầu lên thảm cỏ, lại bê bếp than nhỏ mà bọn họ mang tới xuống, đặt ấm nước lên lát còn pha trà uống.
Đồ ăn cũng lấy hết ra, ai đói thì tự mình ăn.
Bà Tiết bà bà ngoại Lam không leo núi mà ngồi ở đó ngắm phong cảnh, nói chuyện với mấy bà cụ khác tới đây dạo chơi.
Tiết Minh Dực dẫn Lâm Tô Diệp và Toa Toa đi lên núi dạo bộ.
Bọn họ cũng không phải cứ nhất định phải leo núi, mà đi đến đâu hay đến đó, chỉ cần Lâm Tô Diệp mệt là tìm chỗ nghỉ ngơi, ngắm phong cảnh trên núi.
Thời tiết tháng tư, hoa dại nở rộ, cũng là thời tiết cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa dương liễu bay ngập trời. Nhìn thì cũng đẹp đấy nhưng lại dễ khiến người dị ứng, hắt hơi, cho nên Lâm Tô Diệp và Toa Toa đều quấn khăn sa.
Núi Đại La chỉ cao năm trăm mét so với mực nước biển, mới đầu độ dốc rất thấp, chỉ tương tự như tản bộ, đợi sau ba trăm mét độ dốc sẽ cao đứng hơn, Tiết Minh Dực bế Toa Toa, một tay nắm tay Lâm Tô Diệp, chậm rãi vừa đi vừa thưởng thức cảnh xuân trong núi.
Rất nhanh, cô út và Cố Mạnh Chiêu đã dẫn lũ trẻ đuổi kịp bọn họ.
Tiểu Lĩnh hô: “Mọi người chậm quá đi, đây là ốc sên bò à?”
Bọn họ hô hào ầm ĩ ríu ra ríu rít chạy lên núi.
Lâm Tô Diệp thấy Cát Phong và Mã Minh cũng ở đó, ngược lại hai người này cũng chơi rất vui, đuổi theo Tiểu Lĩnh cùng so tài.
Vương Tiểu Lợi và mấy người Phùng Quảng Chí cũng lao vù vù lên trên.
Vốn là một gia đình ra ngoài chơi lúc này lại thành đội quân trẻ con.
Đại Quân leo núi với tốc độ bình thường, không chạy nhưng cũng không chậm.
Lam Hải Quân vốn muốn chạy theo Tiểu Lĩnh, kết quả Hồ Vệ Đông luôn nói chuyện với cậu bé, hai người rớt lại tít phía sau, cậu bé có hơi nôn nóng: “Hồ Vệ Đông, chúng ta nhanh một chút đuổi theo Đại Quân đi.”
Hồ Vệ Đông không nhanh không chậm: “Chạy quá nhanh lát nữa sẽ đói.”
Tiểu Lĩnh và Cát Phong dẫn đầu lao lên đỉnh bắc của ngọn núi, rồi lại lao xuống trên con đường nhỏ.
Trước mặt có đường ray xe lửa xây trên cao, bên dưới còn có hầm chui nhỏ.
Tiểu Lĩnh gọi bọn họ nhanh một chút, một lúc nữa sẽ có xe lửa qua đây.
Qua một lúc lũ trẻ đã tụ họp dưới chân núi phía bắc, vừa vặn có xe lửa tu tu xình xịch từ phía xa chạy qua phía này.
Bọn trẻ chạy tới bên dưới cầu, muốn biết lúc xe lửa đi qua đứng bên dưới cầu lớn có cảm giác gì.
Đại Quân nói gì đó với bọn họ nhưng bọn họ kích động quá cũng không nghe được chi tiết.
“Tu Tu...” Tiếng còi tàu ngân dài, xe lửa xình xịch xình xịch phun ra làn khói màu đen.
“Oa oa oa...” Mấy người Tiểu Lĩnh rất kích động, còn chào hỏi hành khách trong xe lửa.
Tiểu Lĩnh, Cát Phong, Mã Minh và mấy người khác còn đang ở bên dưới chạy theo xe lửa, cảm giác xe lửa lái qua, mưa gió cùng hắt vào mặt thật sảng khoái.
“A a a, mát thế, ha ha, mưa rồi.”
“Ha ha ha, vui quá trời má!”
Cát Phong: “Chúng ta trèo lên đó đi, đứng bên trên nhìn càng gần hơn.”
Tiểu Lĩnh: “Cậu chán sống rồi à! Chúng ta đứng bên dưới cầu đã đủ vui rồi, còn có mưa nhân tạo nữa.” Cậu bé thấy Đại Quân đứng cách đó không xa mới gọi: “Đại Quân, sao anh không qua đây chơi, nhanh chút đi, lát nữa còn có xe lửa tới, vui lắm đó!”