Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 889 - Chương 889. Kích Thích Lắm

Chương 889. Kích thích lắm Chương 889. Kích thích lắm

Chương 889: Kích thích lắm

Từ xa có tiếng còi tàu nhưng không nhìn thấy xe lửa đâu, phỏng chừng vẫn còn rất xa.

Đại Quân chậm rãi đi tới, dửng dưng hỏi: “Các cậu đứng ở đó hứng nước?”

Cát Phong: “Đúng đó, kích thích lắm!”

Đại Quân thấy Mã Minh còn đang ở đó há mồm lắc đầu, làm mặt quỷ rất khoa trương, mới nhắc nhở: “Các cậu chưa từng nghĩ nước đó ở đâu ra à?”

Tiểu Lĩnh: “Thì ở trên tàu hỏa, tàu hỏa đi qua có mưa nhân tạo!”

Đại Quân: “...”

Đột nhiên Lam Hải Quân rú lên một tiếng, vội vàng rời khỏi hầm chui với vẻ mặt vô cùng khó coi: “Á á á á á, muốn chết quá!”

Vương Tiểu Lợi: “Đừng có dọa người thế chứ!”

Lam Hải Quân: “Lúc chúng ta ngồi xe lửa nào có nhiều nước thế đâu?”

Lúc này trên xe lửa cũng không có cách gọi bồn rửa tay nên hoàn toàn không có nước rửa tay.

Tiểu Lĩnh và Hồ Vệ Đông cũng lấy lại bình tĩnh, mặt mày xanh lét.

Bọn trẻ nháo nhào chạy tới bên mương nước rửa mặt rửa tay.

Cát Phong và Mã Minh là người cuối cùng hiểu ra, Cát Phong quỳ trên đất lập tức nôn ọe: “Má nó, má nó, thằng đầu heo nào kiến nghị đuổi theo xe lửa chơi vậy.”

Vừa rồi cậu ta như thằng ngớ ngẩn, ngửa đầu há miệng, thiệt tình...

Tiểu Lĩnh: “Không phải chính cậu nói sao! Muốn thi còn gì!”

Hồ Vệ Đông nói với Lam Hải Quân: “Tiết Viễn Chinh biết nhưng lại không nhắc nhở chúng ta ngay từ đầu.”

Lam Hải Quân: “Tiết Viễn Chinh nhắc rồi đó, vừa rồi cậu ấy ở phía sau gọi mà chúng ta không để ý thôi.”

Lại có xe lửa phun khói chạy tới.

Cát Phong nhặt một viên đá, la lối chạy về phía đường ray tàu hòa, giơ tay định ném đá qua đó.

Tiểu Lĩnh sải một bước dài đuổi theo, dùng chiêu vừa mới học được đó lập tức quật Cát Phong ngã lăn ra đất, đầu gối tỳ lên eo cậu ta, vặn cánh tay của cậu ta ra sau, lớn tiếng bảo: “Cậu làm gì?”

Cát Phong: “Á, đau đau đau...”

Tiểu Lĩnh: “Nhân phẩm của cậu có vấn đề rồi, sau này không thể chơi chung với bọn tớ nữa.”

Cát Phong lớn tiếng kêu: “Tớ nói đùa mà! Xa như vậy tớ cũng có ném trúng được đâu.”

Hồ Vệ Đông: “Tiết Vân Lĩnh, Cát Phong nói đùa thôi, xa như vậy cậu ấy không đập trúng được, cậu không cần kinh ngạc thế.”

Vương Tiểu Lợi lại ủng hộ Tiểu Lĩnh: “Đập trúng rồi nó lại đập tiếp à!”

Hồ Vệ Đông nhíu mày: “Tại sao không thể khoan dung với người khác một chút? Cứ luôn đè lên đầu người ta như vậy làm gì?”

Mã Minh: “Đúng đó, nói đùa thôi mà, cần gì phải tích cực thế, khoe mình vừa mới học được bản lĩnh đánh nhau à?”

Phùng Quảng Chí và Trương Kiệt chơi thân với Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng ủng hộ Tiểu Lĩnh.

Hồ Vệ Đông nhìn Lam Hải Quân: “Hải Quân, bình thường cậu ngay thẳng nhất, cậu nói xem?”

Đương nhiên Lam Hải Quân cảm thấy Cát Phong không đúng rồi, người này bị làm sao vậy, còn cầm đá ném xe lửa nữa chứ, trở về nói với ông nó cầm roi quất đít nó mới được.

Nhưng khi cậu bé đối diện với ánh mắt hoàn toàn tin tưởng của Hồ Vệ Đông lại có một loại cảm giác nếu không nói giúp nó thì nó sẽ rất buồn bã vậy.

Ánh mắt đáng thương, vô tội và tủi thân ánh mắt đó của Hồ Vệ Đông đang tra tấn cậu bé trong đầu, như thể mình đang bắt nạt nó khiến nó càng đáng thương hơn.

Lam Hải Quân chỉ nghĩa trước cứ thuận theo Hồ Vệ Đông nói Cát Phong chỉ nói đùa thôi, không cần nghiêm túc quá, sau đó lại lén nói với Tiểu Lĩnh suy nghĩ thật của mình.

Cậu bé vừa định mở miệng thì Tiểu Lĩnh đã nhìn chằm chằm vào cậu bé, lớn tiếng nói: “Lam Hải Quân, cậu không phải anh em tốt! Giải tán, tuyệt giao!”

Nói xong, cậu bé buông Cát Phong ra rồi chạy đi.

Đại Quân và mấy người Vương Tiểu Lợi vội vàng đuổi theo.

Lam Hải Quân lập tức sững sờ, theo bản năng cũng định đuổi theo Tiểu Lĩnh.

Hồ Vệ Đông kéo cậu bé lại: “Hải Quân, cậu nhìn thấy chưa, cậu ta bướng bỉnh không khoan dung cho người khác như vậy đấy, chỉ có thể là cậu nghe cậu ta, chứ cậu ta sẽ không bao giờ nghe cậu đâu.”

Mấy người Tiểu Lĩnh chạy xuống chân núi, cậu bé còn quay đầu lại hô: “Lam Hải Quân, cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu không xuống chúng ta tuyệt giao thật đó.”

Lam Hải Quân lập tức nói với Hồ Vệ Đông: “Xin lỗi nha.”

Cậu bé quay người chạy về phía mấy người Tiểu Lĩnh: “Tới đây tới đây.”

So với thương hại Hồ Vệ Đông khiến mình cả ngày ôm theo tâm trạng nặng nề và rối rắm, cậu bé lại càng thích chơi đùa vui vẻ với Tiểu Lĩnh vô tâm vô phế hơn.

Vì bọn họ chính là anh em tốt của nhau!

Bình Luận (0)
Comment