Chương 890: Đáng thương, từ chối 1
Hồ Vệ Đông nhìn bóng lưng chạy đi của Lam Hải Quân, lập tức sững sờ.
Nó cho rằng nó và Lam Hải Quân đã là bạn tốt rồi chứ! Nó trật chân, Lam Hải Quân đưa nó tới phòng y tế, giày đá bóng của nó rách, Lam Hải Quân cũng nói muốn mua cho nó một đôi.
Nó không có cha mà cha của Lam Hải Quân cũng quanh năm không có ở nhà, nó cảm thấy Lam Hải Quân và mình đồng cảnh ngộ nên dễ thông cảm, nó sẽ là người bạn thích hợp với Lam Hải Quân hơn Tiết Vân Lĩnh và Tiết Viễn Chinh, cũng càng có thể có sự cộng hưởng về tâm hồn với Lam Hải Quân hơn.
Nó ngưỡng mộ Đại Quân và Tiểu Lĩnh có những người bạn thân thiết và tốt đẹp như vậy, nó cũng muốn có một người bạn như thế.
Nó muốn có một người bạn tốt với nó vô điều kiện, khi nó và người khác xuất hiện xung đột, người bạn tốt có thể không hỏi nguyên do đã đứng về phía nó, khi nó có khó khăn cần giúp đỡ, bạn tốt có thể không cần báo đáp mà đưa tay giúp, khi tâm trạng của nó kém và buồn bã, bạn tốt có thể tiến sâu vào nội tâm nó, ủng hộ nó và cổ vũ nó vô điều kiện …
Là bạn bè giống như Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân ấy!
Lúc trước hai người họ cũng tốt với cha vô điều kiện như vậy, bây giờ cha không còn thì Tần Kiến Dân và Tiết Minh Dực vẫn như thế.
Nó thật sự rất muốn có một người bạn tốt như vậy.
Nó chọn trúng Lam Hải Quân là vì gia cảnh tốt, học tốt mà vận động cũng tốt, làm người trượng nghĩa nhiệt tình còn khẳng khái hào phóng.
Nó quan sát thấy Lam Hải Quân tốt với Đại Quân và Tiểu Lĩnh, lại thuộc loại ủng hộ vô điều kiện đó đối với Tiểu Lĩnh.
Tiểu Lĩnh có xung đột với đám bạn học Cát Phong, Lam Hải Quân cũng chẳng cần hỏi đã ủng hộ Tiểu Lĩnh ngay. Cả ngày Lam Hải Quân tặng đồ ăn ngon như thịt heo viên chiên, cá rán, bánh bao nhân thịt tới nhà họ Tiết, nhưng cậu bé chưa bao giờ tính toán người khác sẽ báo đáp gì.
Nó nằm mơ cũng khao khát có được một người bạn tốt như vậy.
Ông trời quá bất công với nó, nó không có người cha yêu thương nó, lại không thể tìm được một người bạn tốt với nó vô điều kiện, dựa vào cái gì Tiết Vân Lĩnh đều có hết?
Mã Minh kéo Cát Phong dậy khỏi đất, bực mình bảo: “Tiết Vân Lĩnh cũng thật quá đáng, cũng có cản trở nó chuyện gì đâu.”
Mới đầu Cát Phong rất tức giận, lúc này lại sợ Tiết Vân Lĩnh về nhà cáo trạng, ông nội biết sẽ mắng mình.
Hồ Vệ Đông: “Liệu tụi nó có cấu kết với nhau xa lánh chúng ta không?”
Cát Phong xùy một tiếng: “Vậy chúng ta cũng hợp lại xa lánh tụi nó.”
Hồ Vệ Đông: “Bọn họ làm sai, tại sao chúng ta phải phạm sai lầm giống vậy? Tớ sẽ giúp cậu giải thích, tránh cho bọn họ trở về tố cáo cậu, hại cậu bị người nhà mắng.”
Cát Phong vừa nghe được thấy cũng đúng.
Bọn họ cũng đuổi theo mấy người Đại Quân và Tiểu Lĩnh.
Đám người Đại Quân và Tiểu Lĩnh chạy về, bà Tiết đã nấu nước sôi pha trà xong, còn làm canh trứng gà rong biển để một bên cho nguội đợi đám trẻ qua uống.
Bọn trẻ leo núi rồi lại chạy về, tuy rằng trẻ con không biết mệt nhưng tiêu hao nhanh, lúc này đã đói mốc meo cả.
Bà Tiết bày đồ ăn mà mình và bà ngoại Lam mang tới kêu đám trẻ cùng ăn.
Vương Tiểu Lợi và mấy đứa nhỏ Phùng Quảng Chí cũng mang đồ ăn theo, trên cơ bản đều là bánh bao, dưa muối, lúc này có canh trứng gà uống cũng thật tuyệt.
Tiểu Lĩnh thật sự rất đói, cắn từng miếng bánh trứng gà to.
Lam Hải Quân đẩy nấm chiên bột cho cậu bé: “Tiểu Lĩnh, sao cậu không ăn?”
Tiểu Lĩnh nuốt canh trứng gà xuống, cầm bánh nướng trứng gà đưa cho Lam Hải Quân ăn: “Vừa rồi cậu làm sao vậy, có phải cậu cảm thấy Cát Phong không sai không?”
Lam Hải Quân lập tức đáp: “Đương nhiên có sai rồi!”
Tiểu Lĩnh bĩu môi với cậu bé: “Vậy cậu còn do dự làm gì.”
Lam Hải Quân gãi đầu: “Tớ chỉ cảm thấy Hồ Vệ Đông rất đáng thương thôi.”
Tiểu Lĩnh trợn tròn mắt, vỗ một cái vào người Lam Hải Quân: “Đầu óc cậu có vấn đề sao? Hồ Vệ Đông đáng thương có liên quan gì đến việc Cát Phong phạm lỗi?”
Lam Hải Quân cũng rất lúng túng, cậu bé bảo: “Tớ cũng không biết sao nữa, chỉ là… trong lòng khó chịu thôi.”
Tiểu Lĩnh nhìn cậu bé từ trên xuống dưới một lượt với vẻ tò mò, còn sáp lại nghe tiếng tim đập của cậu bé, nghi ngờ hỏi: “Cậu bị bệnh sao? Có cần đi khám bác sĩ không? Mẹ tớ quen chủ nhiệm Hoắc, bác ấy lợi hại lắm, bác cả tớ khó sinh cũng do bác ấy phẫu thuật đó.”
Lam Hải Quân càng xấu hổ hơn, cười hì hì ăn nhồm nhoàm bánh trứng gà và canh trứng gà.
Đại Quân liếc mắt nhìn hai người họ, cũng không nói gì cả.
Vương Tiểu Lợi nghe thấy mới bảo: “Nó giả bộ đáng thương để khiến cậu đồng cảm với nó đó.”
Vương Tiểu Lợi ở nhà cũng cả ngày giả bộ đáng thương với anh trai và chị gái, như vậy có thể đòi được chút đồ ăn ngon.
Lam Hải Quân: “Cậu ấy rất đáng thương, tại sao phải giả bộ đáng thương? Cậu nói vậy là không đúng đâu.”
Vương Tiểu Lợi: “Cậu không hiểu.”
Lúc này mấy người Cát Phong và Hồ Vệ Đông cũng chạy về.
Bọn họ cũng mang đồ ăn theo.
Cát Phong mang mì xào, ngoài ra còn có ít bánh bích quy, cậu ta cũng không keo kiệt mà lấy ra cùng ăn chung với mọi người.
Tiểu Lĩnh lớn tiếng bảo: “Cát Phong, nếu cậu không nhận sai vậy sau này không thể chơi chung với bọn họ tớ nữa!”