Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 891 - Chương 891. Đáng Thương, Từ Chối 2

Chương 891. Đáng thương, từ chối 2 Chương 891. Đáng thương, từ chối 2

Chương 891: Đáng thương, từ chối 2

Cầm đá ném vào xe lửa đúng là quá đáng! Nếu không phải nể cậu còn nhỏ thì tớ đã kêu cô út bắt cậu lại rồi!

Lúc đầu Cát Phong còn mạnh miệng nhưng lúc này ở trước mặt người lớn lại lập tức sợ hãi, nhận sai: “Tớ sai rồi, tớ thật sự chỉ nói đùa thôi chứ không định đập thật đâu, thiệt đó, tớ cách xe lửa xa như vậy cơ mà.”

Hồ Vệ Đông cũng nói lời hay giúp cậu ta: “Đúng đó, Cát Phong đã biết sai rồi.” Cậu ta nhìn Lam Hải Quân rồi bảo: “Tớ chỉ muốn mọi người dễ bề thương lượng, đừng kích động mà tổn thương hòa khí, dù sao Cát Phong và Tiết Vân Lĩnh cũng là hàng xóm, đúng không?”

Lam Hải Quân nghĩ thấy nó nói cũng đúng.

Tiểu Lĩnh hỏi cha mẹ và mọi người đâu rồi.

Bà Tiết: “Cô út và chú cháu ra ngoài rồi, cha cháu dẫn mẹ cháu và em vào núi chơi.”

Tiết Minh Dực là dỗ vợ và con.

Tiểu Lĩnh thấy Cát Phong đã nhận sai cũng không còn tính toán nữa.

Mấy đứa trẻ ăn xong lại đi qua một bên chơi đuổi bắt trên thảm cỏ, bọn trẻ chơi cả trò đại chiến công thành nữa.

Hồ Vệ Đông phát hiện cho dù Cát Phong và Mã Minh cả ngày nói xấu Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Lĩnh, nhưng lúc chơi bọn họ vẫn chạy theo hai đứa trẻ.

Làm tới làm lui ngược lại mình vẫn bị ghẻ lạnh.

Cậu ta hy vọng mình là ánh sáng đó để tất cả mọi người vây quanh mình, để bọn họ tới lấy lòng mình, khen mình.

Nhưng hiện thực trước mắt lại tàn nhẫn như vậy.

Lúc mọi người đang hỗn chiến, cánh tay của Tiểu Lĩnh chợt nhói lên một cái, cậu bé rú lên: “Mẹ nó, ai cấu tớ đấy! Các cậu là phụ nữ sao, còn thích cấu người ta nữa! Không chơi, không chơi nữa!”

Mấy người Lam Hải Quân chạy tới nhìn cậu bé.

Tiểu Lĩnh vén tay áo lên, trên cánh tay lại bị véo ra một vết bầm!

Mấy người Cát Phong lập tức phủ nhận, nói không phải mình làm.

Bọn họ đánh nhau cũng dùng nắm đấm chứ chẳng thèm cấu người ta đâu, thế cũng mất mặt bao nhiêu.

Bà Tiết thấy lũ trẻ không chơi nữa mới gọi bọn trẻ mau tới uống nước, thấy vết bầm trên cánh tay của Tiểu Lĩnh, bà ta đau lòng không chịu được: “Chơi kiểu gì thế này hả? Giời ạ, bà đã bảo các cháu đừng chơi trò đánh trận đó nữa, ngồi đọc sách đánh cờ như Đại Quân không tốt hơn bao nhiêu à.”

Ngược lại Tiểu Lĩnh cũng không để ý, tuy rằng có hơi đau nhưng cũng không sao cả, cậu bé cảm thấy loại hành động cấu véo người này không được đàn ông cho lắm.

Có người đàn ông nào lại đi cấu người ta?

Chỉ có trẻ con và phụ nữ mới cấu thôi.

Lúc này Tiết Minh Dực cõng vợ từ trên núi xuống.

Ngược lại anh đi rất nhẹ nhàng, trông không hề tốn sức chút nào.

Bà Tiết: “Trời, đây là đi trường chinh à mà mệt thành như vậy?

Lâm Tô Diệp xuống khỏi lưng Tiết Minh Dực, không hề ngại ngùng chút nào: “Đi cả buổi sáng còn không phải đói hay sao?”

Đại Quân: “Toa Toa đâu ạ?”

Lâm Tô Diệp: “Theo cô út và chú con đi chơi rồi.”

Cô và Tiết Minh Dực rửa tay chuẩn bị ăn cơm, liếc thấy Hồ Vệ Đông ngồi ở một bên, bộ dáng tủi thân vô cùng. Mấy đứa trẻ khác thì lại chen chúc một đống với Đại Quân và Tiểu Lĩnh, ở đó vừa nói vừa cười, thậm chí Cát Phong và Mã Minh cũng đang đánh cờ với Đại Quân với vẻ không phục.

Đây là… dỗi à?

Tiểu Lĩnh nịnh nọt đưa bánh cuộn cho Lâm Tô Diệp, cười bảo: “Mẹ ơi, sau này chúng ta có thể ra ngoài chơi tiếp không?”

Lâm Tô Diệp thấy cậu bé cuộn một đống tương trứng gà vào, đây là muốn cô nghẹn họng sao.

“Các con chơi gì?”

Theo quan điểm của cô trẻ con ở đó chơi chắc hẳn không có gì khác biệt với ở đây và ở thao trường gần nhà chơi.

Mấy bé trai thì ríu ra ríu rít nói chơi ở kia ở đó chơi hơn.

Lâm Tô Diệp thấy bộ dáng vui vẻ của tụi nhỏ cũng cảm thấy ra ngoài một chuyến cũng đáng: “Nếu các con có thể luôn chơi vui vẻ vừa không gây rắc rối vừa an toàn giống như hôm nay vậy cha mẹ sẽ sắp xếp.”

Cát Phong sợ Tiểu Lĩnh và Vương Tiểu Lợi bán đứng mình lập tức hô to: “Chắc chắn rồi ạ, dì nói đúng lắm, cháu xin ủng hộ!”

Phần lớn bé trai đều không tính toán chi li cho nên cũng không ai nhắc đến chuyện cậu ta định ném đá vào xe lửa cả, chuyện này cũng qua đi như thế.

Hơn ba rưỡi chiều Lâm Tô Diệp nói về nhà.

Tuy rằng đám trẻ vẫn chưa thỏa chí cho lắm nhưng cũng ngoan ngoãn phối hợp.

Trên đường bọn trẻ vẫn đạp xe đạp về nhà theo Cố Mạnh Chiêu và cô út.

Vì Tiểu Lĩnh không cáo trạng với người lớn nên Cát Phong cảm thấy cậu bé rất trọng nghĩa khí: “Tiết Vân Lĩnh, cậu thật không tồi! Tớ xin lỗi cậu nhé!”

Tiểu Lĩnh: “Cậu đừng gây rắc rối ngu ngốc là được rồi, còn lần sau nhất định sẽ đánh cậu.”

Lam Hải Quân cố tình đi rớt lại phía sau, đạp song song với xe của Hồ Vệ Đông.

Hồ Vệ Đông vốn thấy Cát Phong thay đổi thái độ tốt hơn với Tiểu Lĩnh, trong lòng còn đang ghen tỵ và khó chịu, lúc này nhìn thấy Lam Hải Quân chủ động tiếp cận mình, nó lại lén vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment