Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 892 - Chương 892. Đáng Thương, Từ Chối 3

Chương 892. Đáng thương, từ chối 3 Chương 892. Đáng thương, từ chối 3

Chương 892: Đáng thương, từ chối 3

Không ai muốn làm nền cho người khác mãi, ai cũng muốn tỏa sáng cả thôi.

Dựa vào cái gì Tiết Viễn Chinh và Tiết Vân Linh được đứng ở giữa đám người?

Nó liếc mắt nhìn Lam Hải Quân: “Sao thế?”

Lam Hải Quân dừng xe lại.

Cố Mạnh Chiêu thấy thế cũng dừng: “Hải Quân, sao thế cháu?”

Lam Hải Quân cười đáp: “Thầy Cố, mọi người đi trước đi ạ, lát nữa cháu sẽ đuổi theo.”

Cố Mạnh Chiêu thấy cậu bé muốn nói chuyện với Hồ Vệ Đông nên cũng không cản trở, cùng cô út đạp xe theo đám trẻ trước mặt trước.

Hồ Vệ Dông cũng dừng lại, cười hỏi: “Hải Quân, cậu muốn nói gì với tớ sao?”

Nó hy vọng Lam hải Quân sẽ cô đơn hơn một chút, nhận rõ hiện thực Tiết Vân Lĩnh thích kết bạn, sẽ không đặc biệt tốt với bất kỳ ai.

Ai cũng muốn trở thành người duy nhất của bạn tốt và trở thành người bạn tốt nhất trong lòng bạn tốt đó, là sự tồn tại độc nhất vô nhị.

Vì đối phương ở trong lòng mình là như thế, theo lý đương nhiên cũng muốn khiến đối phương nhận định mình như vậy.

Cậu có thể có người bạn khác nhưng người tốt nhất nên là tớ.

Nhưng rõ ràng Tiết Vân Lĩnh không thể làm được chuyện này, cậu bé có rất nhiều người bạn tốt, mỗi ngày treo bên miệng cậu bé còn có Tần Kiến Dân và Lục Yến Sanh. Tần Kiến Dân thì bỏ qua đi, mấu chốt là mọi người cũng chưa từng gặp Lục Yến Sanh bao giờ. Cậu bé với Lục Yến Sanh cũng không có bao nhiêu giao tình, nghe nói chỉ có duyên gặp mặt một lần, sau đó vẫn luôn thư từ qua lại.

Thế này cũng vớ vẩn thật, còn rất khó tin, theo quan điểm của Hồ Vệ Đông chỉ đơn giản là nực cười.

Bạn bè ngày nào cũng đi học và tan học chung còn chưa chắc đã có tình cảm sâu sắc bao nhiêu, bạn bè sớm chiều bên nhau cũng không biết ngày nào đó sẽ trở mặt, không gặp nhau mối quan hệ rất nhanh cũng sẽ lạnh nhạt và xa cách dần, cậu bé và một người bạn vốn chẳng thân thiết gì cho lắm, chỉ dựa vào thư tư qua lại thì có giao tình gì?

Chẳng qua chỉ là ham hư hinh và thích khoe khoang mà thôi.

Thử nghĩ xem cậu và Lam Hải Quân có quan hệ tốt như vậy, cả ngày nói với Lam Hải Quân về Lục Yến Sanh, Lam Hải Quân sẽ không nghi ngờ sao?

Cậu cả ngày nói với bạn bè trước mặt mình rằng cậu và một người bạn khác quan hệ tốt thế nào, người trước mắt sẽ không khó chịu hay sao?

Hồ Vệ Đông tin chắc rằng Lam Hải Quân sớm muộn gì cũng “cắt xít” với Tiết Vân Lĩnh.

Lam Hải Quân hơi lúng túng nhưng vẫn hỏi: “Hồ Vệ Đông, có phải cậu véo Tiểu Lĩnh không?”

“Gì?” Trong đầu Hồ Vệ Đông chỉ toàn là Lam Hải Quân không cam lòng làm lá cây làm nền, không cam lòng Tiểu Lĩnh có nhiều người bạn như vậy sẽ lạnh nhạt với mình, sớm muộn cũng có suy nghĩ nghỉ chơi với Tiết Vân Lĩnh, bây giờ đột nhiên nghe thấy một câu này, nó có hơi không theo kịp.

Lam Hải Quân hỏi ra được sau đó cũng thuận lợi hơn nhiều: “Tớ muốn biết có phải cậu véo Tiểu Lĩnh không? Cánh tay cậu ấy bị người ta cấu bầm một vết to như vậy này.”

Hồ Vệ Đông theo bản năng phủ nhận: “Hải Quân, sao cậu lại cho rằng là tớ? Ở trong lòng cậu, tớ ác độc và không có lương tâm như vậy sao? Một đám người chơi chung với nhau, ai biết tay ai ra tay nặng một chút.” Nói xong nó cũng giơ cánh tay của mình ra: “Cậu nhìn xem, cánh tay tớ cũng bị người va tím đây này!

Lam Hải Quân liếc mắt nhìn, chỉ thấy bên trong cánh tay của Hồ Vệ Đông quả nhiên có một vết xanh, phỏng chừng lúc chơi không biết va chạm thế nào.

Hồ Vệ Đông cười lạnh: “Hải Quân, cậu quan tâm Tiểu Lĩnh đủ điều như thế nhưng nó có quan tâm cậu không? Ở trong mắt nó, cậu và Vương Tiểu Lợi chỉ có tác dụng như Mã Minh và Cát Phong mà thôi.”

Lam Hải Quân nhíu mày: “Cậu nói gì thế? Tớ với Tiểu Lĩnh là bạn tốt! Đương nhiên cậu ấy quan tâm tớ rồi!”

Hồ Vệ Đông hỏi cậu ta: “Vậy nếu cậu với Tiết Viễn Chinh gặp nguy hiểm, Tiết Vân Linh sẽ cứu ai trước? Không nói ai khác, chỉ nói cậu với Vương Tiểu Lợi gặp nguy hiểm, Tiết Viễn Chinh sẽ cứu ai trước? Cậu và Lục Yến Sanh gặp nguy hiểm, Tiết Vân Lĩnh sẽ cứu ai trước? Tớ không dám nói nó chắc chắn sẽ cứu cậu nhưng tớ dám nói nếu cậu và người khác gặp nguy hiểm, tớ sẽ cứu cậu đầu tiên!”

Lam Hải Quân nghe được mà trợn mắt há hốc mồm, cậu bé chưa bao giờ từng nghĩ đến vấn đề này cả, cả ngày Hồ Vệ Đông này toàn nghĩ gì thế?

Đầu óc mình không thể nào theo kịp được!

Bình Luận (0)
Comment