Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 893 - Chương 893. Đáng Thương, Từ Chối 4

Chương 893. Đáng thương, từ chối 4 Chương 893. Đáng thương, từ chối 4

Chương 893: Đáng thương, từ chối 4

Hồ Vệ Đông nhìn chằm chằm vào Lam Hải Quân, dùng một loại giọng điệu gần như là hăm dọa bảo: “Hải Quân, tớ coi cậu thành bạn tốt, là loại tốt nhất đó, tớ cảm thấy cậu vô cùng ưu tú, cậu nên tỏa ra ánh sáng của mình chứ không phải làm nền cho người khác.”

Lam Hải Quân: “…”

Cậu ta thật sự có hơi không bình thường rồi, cái gì mà tỏa sáng, cái gì mà làm nền cho người khác vậy trời?

Tớ thích chơi với Tiết Vân Lĩnh đấy, cậu đang nói cái quái gì vậy?

Cậu bé theo bản năng vịn vào xe đạp lùi lại một bước, sau đó nhảy lên yên xe, hô: “Đi mau đi, bọn họ đều đi xa cả rồi!”

Cậu bé đạp xe vội đuổi theo, chỉ sợ Hồ Vệ Đông lại nói mấy lời kỳ quái như vậy với mình tiếp.

Quá đáng sợ!

Mình chỉ cảm thấy cậu ta không có cha nên rất đáng thương mà thôi.

Bây giờ mới phát hiện ra cậu ta ghen tỵ với Tiểu Lĩnh đến mức bất thường luôn rồi.

Tiểu Lĩnh vận động tốt nhưng thành tích của cậu ấy không bằng mình, mỗi lần Tiểu Lĩnh nhìn bài thi đều khen cậu bé.

Đại Quân có thành tích tốt nhưng vận động lại không bằng mình, cho nên làm nền kiểu gì được?

Mình cần gì phải tỏa sáng đâu!

Mình cũng không phải đèn điện!

Sợ quá má ơi!

“Hải Quân!”

Hồ Vệ Đông đạp xe đuổi theo cậu bé.

Lam Hải Quân nhìn đằng trước, chỉ sợ Đại Quân và Tiểu Lĩnh biết sẽ cười chê mình, cậu bé nhỏ giọng bảo: “Hồ Vệ Đông, xin lỗi, tớ không thể làm người bạn tốt nhất của cậu được, bạn tốt nhất của tớ là Tiết Vân Lĩnh. Tớ không cho phép người khác nói xấu về cậu ấy với tớ. Sau này hai chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách đi thì hơn, cậu đừng tới nhà tớ nữa.”

Nói xong, cậu bé nhanh chóng đạp xe đuổi theo đám người Đại Quân và Tiểu Lĩnh.

Hồ Vệ Đông tức tối vô cùng, chân thì lại mềm nhũn, cả người lẫn xe ngã oạch xuống đất.

Lam Hải Quân nghe thấy cũng không quay đầu lại, miệng còn thì thầm: “Cậu ta không có cha đúng là rất đáng thương, nhưng mình cũng không phải cha của cậu ta, mình không thể quản nhiều được như vậy.”

Đợi về đến đại viện quân khu, Hồ Vệ Đông cảm ơn Tiết Minh Dực và Lâm Tô Diệp, sau đó lặng lẽ dắt xe về nhà.

Lâm Tô Diệp thấy nó đi cà nhắc mới nghi ngờ hỏi: “Thằng nhỏ sao thế?”

Cát Phong: “Ngã xe đạp thôi ạ, không sao, cháu cũng ngã hoài à.” Cậu ta còn kéo ống quần lên cho Lâm Tô Diệp nhìn vết sẹo trên chân mình: “Dì, dì nhìn xem, đây là cháu đạp xe ngã va vào đầu gối đấy.”

Lâm Tô Diệp cũng chẳng quản, kêu bà ngoại Lam vào nhà nói chuyện với bà Tiết.

Không cần biết người ta có mắt kém nặng tai hay không, hai bà cụ nói chuyện cũng hợp lắm.

Khi Hồ Vệ Đông về nhà, Lâm Uyển Tinh đang tiếp đón Châu Di, cung cấp một vài tài liệu thực tế cho bài phỏng vấn của cô ta.

Cô ta thấy vẻ mặt của con trai chán chường, đi đường tập tễnh cũng lập tức nôn nóng: “Vệ Đông, sao thế con?”

Hồ Vệ Đông cúi gục đầu: “Không, con đạp xe ngã thôi.”

Lâm Uyển Tinh: “Tụi nó bắt nạt con đúng không? Ai đẩy con?”

Hồ Vệ Đông không nói gì mà chỉ cúi đầu, nhìn thấy trong nhà có khách nó vội vàng đứng ngoan ngoãn chào hỏi.

Châu Di: “Vệ Đông đúng là một đứa trẻ vừa lễ phép vừa hiểu chuyện.”

Lâm Uyển Tinh: “Hiểu chuyện lắm, chỉ là luôn ép dạ cầu toàn, chịu thiệt cũng không nói, lần trước chơi đánh bóng rổ với mấy đứa trẻ trong đại viện, chân nó đập vào bàn tay của đứa trẻ đó bị rách da, kết quả mọi người chỉ quan tâm đứa trẻ đó chứ không ai quan tâm nó, nhưng nó cũng chẳng nói gì. Cái tính này, cô nói xem phải chịu thiệt bao nhiêu chứ.”

Cô ta lấy thuốc tìm qua kêu Hồ Vệ Đông ngồi xuống để cô ta xem chân.

Khi Hồ Vệ Đông ngã chân bị xe đạp va vào, tím bầm một mảng, còn đang chảy máu, cô ta nhanh chóng tiêu độc, nhưng khó tránh khỏi có hơi oán trách trong lòng: “Bình thường con đạp xe vững như thế, sao có thể ngã được? Là ai đẩy con?”

Hồ Vệ Đông: “… Không ai cả.”

Lâm Uyển Tinh chẳng thèm tin, nó càng như thế càng chứng tỏ có người đẩy nó.

Châu Di thấy nó cũng đáng thương: “Vệ Đông, nếu có người bắt nạt cháu thì cháu cứ nói ra.”

Hồ Vệ Đông vẫn lắc đầu: “Không có ạ.”

Nó cảm ơn Châu Di sau đó nói phải làm bài tập về nhà nên vào phòng.

Bình Luận (0)
Comment