Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 895 - Chương 895. Đừng Đi Tay Không

Chương 895. Đừng đi tay không Chương 895. Đừng đi tay không

Chương 895: Đừng đi tay không

Tính cách của ông ta cũng tốt hơn mấy người sư trưởng Lục và chính ủy Kim, cán bộ doanh đoàn bên dưới có việc đều thích nhờ ông ta giúp, ông ta cũng nhiệt tình giải quyết.

Lúc còn trẻ, mấy người Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân hiển nhiên cũng được ông ta chăm lo nên rất tôn trọng ông ta.

Anh cảm thấy có khả năng Mã Quốc Hoa có khó khăn gì đó cần anh giúp đỡ nên định đi xem sao.

Tiết Minh Dực nói với Lâm Tô Diệp và bà Tiết một tiếng, buổi tối sẽ tới chỗ lão thủ trưởng ăn cơm.

Lâm Tô Diệp sắp xếp một ít quà cho anh gồm một hộp trà, một hộp sữa bột mạch nha: “Đi thăm lão thủ trưởng đừng đi tay không.”

Bây giờ Mã Quốc Hoa cũng được tính là ở trạng thái nghỉ hưu rồi, không có ảnh hưởng vì đến con đường thăng quan tiến chức của Tiết Minh Dực, cũng không tồn tại cách nói tặng quà cho thủ trưởng có ảnh hưởng không tốt.

Tiết Minh Dực cầm quà mà cô sắp trực tiếp ra ngoài.

Bên đó Tiểu Lĩnh nhìn thấy mới vỗ Đại Quân và Lam Hải Quân: “Chúng ta bám theo xem sao đi.”

Đại Quân muốn đánh cờ với Cố Mạnh Chiêu nên không muốn ra ngoài góp vui.

Tiểu Lĩnh đành dẫn Lam Hải Quân chạy đi.

Dọc đường, cậu bé hỏi Lam Hải Quân: “Lúc nãy cậu với Hồ Vệ Đông nói gì vậy?”

Lam Hải Quân nở nụ cười: “Tớ hỏi có phải cậu ta véo cậu không.”

Tiểu Lĩnh: “Không sao, véo có một cái cũng không hề gì. Cậu hỏi cậu ta sẽ khiến cậu ta cảm thấy chúng ta nhắm vào cậu ta đó.”

Lam Hải Quân không muốn nói về Hồ Vệ Đông, cứ cảm thấy như thể mình đang chèn ép cậu ta, trong lòng có hơi khó chịu, cậu bé hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”

Tiểu Lĩnh nói với vẻ thần bí: “Cha tớ chắc chắn tới hồng môn yến rồi.”

Lam Hải Quân ngạc nhiên: “Hồng môn yến á?”

Tiểu Lĩnh: “Chúng tớ tới nơi này rất lâu rồi nhưng cha tớ chưa bao giờ tới nhà người khác ăn cơm. Nhà các ông tư lệnh ở đại viện chúng ta mời khách cha còn chưa từng đi mà, sao đột nhiên hôm nay lại muốn ăn cơm? Chắc chắn không đúng rồi.”

Lam Hải Quân: “Vậy chúng ta đi điều tra đi.”

Tiết Minh Dực đi thẳng tới nhà thủ trưởng Mã.

Vừa vào cổng đã thấy một cô gái trẻ tuổi đỡ thủ trưởng Mã ra ngoài đón, anh sải bước đi tới trước mặt thủ trưởng Mã và cúi chào: “Lão thủ trưởng.”

Mã Quốc Hoa nở nụ cười vui vẻ, vỗ lên lưng Tiết Minh Dực lại kéo tay anh với vẻ thân thiết: “Nhiều năm như vậy tôi cũng già cả rồi, còn Tiểu Tiết vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn trẻ khỏe chắc chắn như thế.”

Tiết Minh Dực thuận tay đỡ ông ta: “Gần đây lão thủ trưởng vẫn khỏe chứ?”

Mã Quốc Hoa: “Khỏe, khỏe lắm, cơ thể khỏe khoắn, ăn được ngủ được.”

Bạn già của Mã Quốc Hoa đã qua đời từ lâu, con cái mời một bảo mẫu từ quê nhà lên chăm sóc ông ta, ngoài ra cũng có lính cần vụ tới cửa giúp đỡ, cho nên cuộc sống cũng rất thoải mái.

Nhưng lúc trẻ ông ta bị thương, hiển nhiên về già cũng chịu tội một chút, chân không được nhanh nhẹn cho lắm.

Vào phòng, Mã Quốc Hoa mời Tiết Minh Dực ngồi, lại kêu bảo mẫu dọn cơm.

Ông ta cười bảo Tiết Minh Dực: “Bây giờ đám lão già chúng tôi không thể cống hiến cho quốc gia và bộ đội được nữa, cả ngày chỉ kéo chân thôi.”

Tiết Minh Dực: “Sao lão thủ trưởng lại nói như vậy, không có sự cống hiến của các ngài cũng không có ngày hôm nay của chúng tôi. Năm đó quốc gia và nhân dân cần các ngài hy sinh anh dũng, bây giờ bọn họ cũng cần các ngài an hưởng tuổi già.”

Mã Quốc Hoa: “Chà, đừng dát vàng cho tôi như thế, tôi thấy hổ thẹn lắm. Tuy tôi đã nghỉ hưu nhưng cũng không thể ăn cơm miễn phí mà không làm gì cả. Gần đây bộ phận tuyên truyền và bên báo chí bọn họ sắp liên hợp xuất bản vài cuốn sách, ghi lại những năm tháng đánh trận gian khổ đó, thuận tiện…” Tuổi ông ta lớn nên trí nhớ không tốt, mới quay đầu nhìn Châu Di ở bên cạnh.

Châu Di vừa cười vừa bổ sung: “Dùng văn tự và hình ảnh ghi chép lại những lại những năm tháng vinh quang đó, đây cũng là để lại tài nguyên quý giá cho thế hệ trẻ mai sau, để mọi người biết cuộc sống hạnh phúc của họ hôm nay tới không dễ gì, mọi người nên quý trọng, tiếp tục cố gắng.”

Cô ta nói xong còn cười bảo Tiết Minh Dực: “Tham mưu trưởng Tiết, hân hạnh được gặp.”

Lúc này Tiết Minh Dực mới dời tầm nhìn lên người cô ta, vẻ mặt của anh nghi ngờ: “Vị này là?”

Châu Di lập tức nghẹn cứng họng, cô ta đã từng tìm anh mấy lần liền ở bộ đội, còn từng chặn xe anh ngay chính diện, bị anh giam hẳn hai ngày mà anh lại tỏ vẻ không biết cô ta.

Quá vô tình.

Bình Luận (0)
Comment