Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 896 - Chương 896. Sao Anh Có Thể Như Vậy Được

Chương 896. Sao anh có thể như vậy được Chương 896. Sao anh có thể như vậy được

Chương 896: Sao anh có thể như vậy được

Mã Quốc Hoa vừa cười vừa giới thiệu với anh: “Ồ, đây là tiểu Châu, tên là Châu Di, phóng viên của báo Quân Đội thường ở quân khu chúng ta. Tiểu Tiết, cậu từ từ nói với cô ấy về mấy sự tích vẻ vang ở đoàn các cậu ngày trước đi, có vài chuyện tôi chỉ biết kết quả chứ không biết quá trình nên nói không rõ ràng cho lắm, quá rỗng tuếch.”

Tiết Minh Dực hơi nhíu mày: “Lão thủ trưởng, ghi chép thêm về các tiền bối cách mạng vẻ vang như các ngài là đủ rồi, chúng tôi còn trẻ không cần phỏng vấn như vậy.”

Châu Di không đồng ý: “Tham mưu trưởng Tiết, sao anh có thể như vậy được? Chiến sĩ cách mạng không chia sang hèn, hiển nhiên cũng không phân biệt già trẻ, chỉ cần là người cống hiến năm tháng thanh xuân cho nhân dân và tổ quốc đều nên được ghi chép và được khen ngợi.”

Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn cô ta, giờ cũng đã biết cô ta là ai rồi, nhưng ở đây anh không có quyền lực nhốt cô ta lại nên cũng lười để ý.

Mã Quốc Hoa lại rất muốn để Châu Di phỏng vấn Tiết Minh Dực và ghi chép lại cuộc đời của anh, có thể làm tấm gương cho người trẻ tuổi mai sau, khuyến khích bọn họ tòng quân nhập ngũ, cố gắng tiến lên.

Ông ta cười bảo: “Tiểu Tiết, nói ra thì tôi với phóng viên Châu còn có chút duyên phận đấy, chú của cô ấy lại là liên trưởng của tôi năm đó, sau này bộ đội biên chế lại mới tách ra.”

Ông ta đã tiếp xúc với Châu Di được vài ngày, ấn tượng về cô ta không tồi nên mới giới thiệu làm quen với Tiết Minh Dực.

Châu Di nhìn về phía Tiết Minh Dực, mím môi nhẹ giọng bảo: “Tham mưu Tiết, thật ra tôi với anh cũng là người thân.”

Tiết Minh Dực ồ một tiếng, cũng không lộ ra một chút hứng thú gì cả.

Tuy rằng anh không đặc biệt điều tra về Châu Di nhưng nếu cô ta đã họ Châu và có chút bối cảnh vậy chắc chắn là người nhà họ Châu ở tỉnh rồi.

Nhìn tuổi cô ta phỏng chừng là em gái hoặc em họ của Châu Bỉnh An, vậy cô ta chính là cháu gái nhà mẹ đẻ của bà kế của Lâm Uyển Tinh.

Đáng tiếc, Tiết Minh Dực chẳng có chút cảm giác gì với loại quan hệ thân thích này cả.

Người thân của chính nhà anh còn không nhận hết được, phần lớn đều không thân thiết, càng huống chi là loại người thân không có qua lại gì của nhà mẹ đẻ của vợ.

Lúc đầu Lâm Uyển Tinh và anh ở cùng một bộ đội, anh cũng chưa từng nảy sinh ý thức hai người là người thân gì cả.

Lúc này Châu Di chạy ra nói tôi với anh là người thân, anh chỉ cảm thấy thật nực cười.

Mã Quốc Hoa lại rất hứng thú, vội hỏi là người thân gì: “Xem ra chúng ta thật sự có duyên đó.”

Gò má của Châu Di hơi đỏ lên, cô ta cười bảo: “Chú tôi là ông cả của nhà mẹ đẻ của vợ tham mưu Tiết.”

Mã Quốc Hoa còn xoa cằm, chà, nói như vậy Tiểu Châu còn là trưởng bối của Tiểu Tiết sao?

Kết hôn lần hai lấy một cô vợ trẻ sẽ dễ dàng tạo thành tình huống xấu hổ như vậy.

Tiết Minh Dực lại không hề khách sáo tí nào, nói: “Xin lỗi, vợ tôi cũng không phải thân thích gì với nhà họ Châu.”

Anh vốn có ấn tượng không tốt về Châu Di, cảm thấy cô ta quá thiếu giáo dục, kéo theo ấn tượng về nhà họ Châu cũng không tốt.

Huống chi Châu Dung gả cho lão Lâm nhiều năm như vậy cũng không từng gặp mặt chính thức bàn thân thích gì với cha mẹ của Lâm Tô Diệp, lúc này một tiểu bối đột nhiên nhảy ra nhì nhà nhì nhằng bàn về người thân.

Anh cũng không rỗi hơi để ý đến chuyện đó.

Loại chuyện kết thân này thường đều là đôi bên có suy nghĩ muốn tăng cường liên hệ, thêm một tầng quan hệ thân thích đó gọi là danh chính ngôn thuận.

Nếu như Lâm Tô Diệp muốn thân thiết với nhà họ Châu hiển nhiên anh cũng sẽ ủng hộ, nhưng nếu cô đã không để ý đến vậy tất nhiên Tiết Minh Dực càng không có hứng thú.

Thái độ này của anh khiến Châu Di rất do dự, trực tiếp bị người vả cho một cái rất mất thể diện, sắc mặt cô ta lúc đỏ lúc trắng.

Mã Quốc Hoa vội hòa giải, cười bảo: “Chúng ta ăn cơm trước nhé, ăn xong cơm có một bài phỏng vấn, chỉ xin chút thời gian của Tiểu Tiết thôi.”

Cho dù Châu Di mạnh vì gạo bạo vì tiền, dỗ cho Mã Quốc Hoa rất vui vẻ, nhưng bữa cơm này vẫn khiến cô ta nghẹn phát hoảng như cũ. Mấy lần liền cô ta nói chuyện với Tiết Minh Dực nhưng anh đều rất lạnh lùng, gần như chưa được vài chữ đã đuổi cô ta đi.

Thật sự rất qua loa cho có lệ.

Sau bữa cơm Mã Quốc Hoa ý bảo Châu Di bắt đầu phỏng vấn, dù sao thời gian của Tiết Minh Dực cũng quý giá.

Bình Luận (0)
Comment