Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 897 - Chương 897. Càng Ngày Càng Tốt Lên

Chương 897. Càng ngày càng tốt lên Chương 897. Càng ngày càng tốt lên

Chương 897: Càng ngày càng tốt lên

Liên quan đến sự tích của Mã Quốc Hoa, Châu Di đã phỏng vấn đủ rồi, bây giờ chỉ muốn thông qua ông ta nhờ vả quan hệ tiếp cận Tiết Minh Dực, muốn phỏng vấn chuyện của anh.

Nhưng xem chừng phỏng vấn đơn độc Tiết Minh Dực thì anh sẽ không đồng ý nên chỉ có thể đồng thời phỏng vấn cả hai.

Cô ta hỏi Mã Quốc Hoa một câu, đợi ông ta nói xong cô ta lại nhìn về phía Tiết Minh Dực: “Tham mưu Tiết, năm đó anh mới mười lăm tuổi, là điều gì đã thúc đẩy anh nảy ra suy nghĩ báo đáp quốc gia, đi tòng quân vậy?”

Tiết Minh Dực lạnh lùng đáp: “Vóc dáng cao.”

Tuổi anh không đủ nhưng dáng người cao cho nên được đặc cách chọn nhập ngũ.

Điều kiện chủ quan chính là nhập ngũ có thể ăn cơm no, còn cho trợ cấp, lúc đầu rất nhiều người nông thôn đều không được ăn no, đứa trẻ choai choai ăn nghèo ông cụ, đi tới bộ đội chính là một đường ra.

Anh không hề nói dối chút nào, Châu Di lại tức đến mức mặt mày đỏ gay, cảm thấy anh đang cố tình làm khó mình.

Châu Di: “Tham mưu Tiết, vậy anh có thể nói về triển vọng tương lai của bộ đội được không, sau năm bảy sáu có sự thay đổi gì mới, anh có nhận định gì mới không?”

Tiết Minh Dực: “Sẽ càng ngày càng tốt lên.”

Châu Di: “Tham mưu Tiết!”

Mã Quốc Hoa: “Tiểu Châu đừng gấp, Tiểu Tiết không nói dối đâu, cậu ấy chỉ nghĩ như vậy thôi. Lúc đầu Tiểu Tiết tòng quân đã thực tế như vậy rồi, không nói khoác cũng không nói lời dễ nghe, chưa bao giờ dát vàng lên người mình.”

Châu Di nặn ra một nụ cười mỉm: “Đều nói tham mưu Tiết làm người ăn nói thận trọng, thật sự được mở mang tầm mắt rồi.”

Cô ta lại hỏi vài câu nữa, câu trả lời của Tiết Minh Dực đều khiến cô ta muốn phun máu.

Cô ta không cam lòng, hỏi: “Tham mưu Tiết, anh cảm thấy lấy được thành tích như hôm nay phải cảm ơn ai?”

Tiết Minh Dực không hề do dự mà đáp: “Cảm ơn vợ tôi.”

Châu Di: “!”

Cô ta có lòng tốt nhắc nhở: “Tham mưu Tiết, anh không cảm thấy nên cảm ơn sự bồi dưỡng của tổ quốc và bộ đội và cảm ơn ơn dưỡng dục của cha mẹ sao?”

Tiết Minh Dực: “Tổ quốc và bộ đội đào tạo tôi, tôi cũng coi tòng quân thành sự nghiệp cả đời, cha mẹ dưỡng dục tôi cũng không phải lựa chọn của tôi, mà tôi cũng làm rạng rỡ tổ tông và báo hiếu cha mẹ, không cần cảm ơn cũng không áy náy. Chỉ có vợ tôi là tôi chọn lấy cô ấy nhưng lại không thể ở bên cô ấy lâu dài, cũng nhờ cô ấy quan tâm chăm sóc cha mẹ và con cái, trong lòng tôi hổ thẹn, lý ra nên cảm ơn.”

Châu Di vốn vừa chua chát vừa cay đắng trong lòng, thậm chí còn cảm thấy anh cố tình làm khó mình, nhưng lúc này nghe thấy anh nói xong lý do, lại cảm thấy quả nhiên mình không nhìn lầm người.

Trước đây anh ở trong lòng cô ta chỉ là bức ảnh và tư liệu còn lúc này lại càng hoàn thiện và chân thật hơn.

Tuy rằng anh lạnh lùng như anh có tình có nghĩa, tuy rằng anh không giỏi ăn nói nhưng anh lại chân thật và có sức hút như vậy.

Không ai có thể độc chiếm anh, mà cô ta chỉ muốn đứng ở bên cạnh anh, cho dù là ngưỡng mộ anh, nhìn anh như vậy là đủ rồi.

Mã Quốc Hoa lại hồi tưởng về quá khứ với Tiết Minh Dực một lúc, trả lời vài câu hỏi của Châu Di.

Tiết Minh Dực nhìn đồng hồ: “Lão thủ trưởng, thời gian đã không còn sớm nữa, ngài nghỉ ngơi sớm đi!”

Mã Quốc Hoa cười bảo: “Tiểu Tiết, cậu có thể tới chỗ tôi là tôi đã vui lắm rồi. Đúng rồi, bọn họ cũng viết hồi ký cho tôi nữa, đợi lúc nào in ấn tôi sẽ tặng cậu vài quyển. Bản thân tôi chẳng có hồi ức gì đẹp cả, nhưng trong đầu lại toàn là các chiến hữu, thủ trưởng, các chiến sĩ nhỏ, cậu và mấy đứa Tần Kiến Dân đó đều là những người mà tôi có ấn tượng sâu sắc nhất sau này, đến lúc đó, cậu phải đọc đấy nhé.”

Tiết Minh Dực: “Vậy tôi xin đợi tin tốt.”

Anh đứng dậy tạm biệt.

Mã Quốc Hoa kêu anh cầm quà về, thấy anh không chịu lại kêu bảo mẫu sắp xếp ít quà tẩm bổ ở chỗ mình cho Tiết Minh Dực mang về.

“Cho mẹ cậu, không được từ chối.”

Châu Di: “Lão thủ trưởng, tôi giúp ông tiễn tham mưu Tiết.”

Cô ta đi theo Tiết Minh Dực ra ngoài.

Bước chân của anh lớn lại đi nhanh, cô ta chạy bước nhỏ đuổi theo.

Đến cổng, Tiết Minh Dực nói: “Phóng viên Châu, hôm nay phỏng vấn xong xuôi, sau này đừng tới làm phiền công việc của tôi nữa.”

Châu Di tức anh ách đáp: “Tham mư Tiết, anh cũng trả lời có lệ quá rồi đó, tôi chuẩn bị đến mấy chục câu hỏi mà giờ mới hỏi được có năm câu, kết quả anh toàn trả lời cái gì không.”

Bình Luận (0)
Comment