Chương 899: Nói với cha mẹ cháu
“Cha cháu và mẹ cháu không phải xem mắt đâu, là cha cháu thích mẹ cháu đó.” Tiểu Lĩnh tranh luận có lý lẽ, cứ nhất định bắt Châu Di phải sửa câu đó.
Châu Di có hơi bực mình: “Rốt cuộc là thế nào đây, bản thân tham mưu Tiết biết nhưng anh ấy không nói, hiển nhiên cô không thể viết rồi.”
Cô ta không ngờ đứa nhỏ này lại quấn riết lấy như vậy, hơn nữa còn hiểu quá nhiều, ngay cả nét chữ cũng nhìn hiểu, không dễ lừa chút nào.
Tiểu Lĩnh: “Vậy cháu phải về nhà nói với cha mẹ cháu.”
Châu Di sốt ruột: “Không được nói!” Cô ta chỉ đành lừa: “Phỏng vấn làm bí mật, phải cho tổ chức xét duyệt đã, sau khi xét duyệt mới có thể phát hành, lúc chưa phát hành không được phép công khai, bằng không chính là lộ bí mật.”
Điểm này ngược lại Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân đều biết, dù sao ở quân khu cũng coi như mưa dầm thấm đất, biết được không ít quy tắc.
Tiểu Lĩnh: “Vậy dì phải sửa đi.”
Châu Di bị cậu bé đánh bại rồi, đành gạch câu đó đi, sửa thành “Nhìn ra được anh là một người đàn ông vô cùng có trách nhiệm, cũng yêu vợ mình sâu sắc.”
Cô ta rất bực dọc, nói: “Hài lòng chưa?”
Tiểu Lĩnh: “Đúng, thế này còn được, được rồi, dì có thể phỏng vấn hai đứa cháu.”
Châu Di: “Cháu cảm thấy cha cháu là một người thế nào?”
Tiểu Lĩnh: “Vậy cháu phải nói nhiều lắm đó, cha cháu vừa cao vừa đẹp trai, còn yêu mẹ cháu nhất nữa, cha biết đánh trận còn biết bắn ná thun, biết…”
Châu Di cảm thấy tổn thương sâu sắc luôn, không thể không ngắt lời cậu bé, sao đứa trẻ này lại nói lắm thế nhỉ?
Tiểu Lĩnh: “Phóng viên Châu, bao giờ dì mới đăng bài? Đến lúc đó cháu muốn mua về nhà sưu tầm.”
Lam Hải Quân: “Không thể lừa trẻ con!”
Châu Di chỉ đành qua loa với bọn trẻ: “Phải xem tổ chức phê duyệt thế nào đã.”
Tiểu Lĩnh chủ động mời: “Phóng viên Châu, hay là dì về nhà cháu phỏng vấn mẹ cháu và bà nội cháu đi, còn cả cô út và chú cháu nữa. Toa Toa chắc chắn cũng rất vui lòng, lúc em ấy tới hội diện của đoàn văn công, phóng viên cũng phỏng vấn em ấy, tuy Đại Quân không thích nhưng chắc cũng sẽ đồng ý thôi.”
Châu Di từ chối dứt khoát, không muốn đi chịu sự dày vò.
Lúc Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân đi còn quay đầu lại gọi: “Phóng viên Châu, cô không thể viết lung tung đâu đó, cháu để ý rồi đấy.”
Châu Di: “…”
Đứa trẻ ngang ngược này thật khiến cô ta tức chết đi được!
Châu Di tạm biệt Mã Quốc Hoa, sau khi rời khỏi đại viện quân khu cô ta đi thẳng tới đại viện thành ủy.
Cô ta không trực tiếp về nhà mà đi tới nhà cô mình là Châu Dung.
Khi đến cổng nhà cô mình đã là bảy rưỡi tối, giờ này cô thường đang xem tivi nghe thời sự, cơ thể của chú không tốt, sức yếu, giờ này thường phải ngủ một giấc.
Đến cổng nhà họ Lâm, cô ta móc một cái gương nhỏ ra chỉnh lại vẻ ngoài của mình một chút, tránh cho bị cô Châu Dung bắt bẻ.
Châu Dung là một người phụ nữ cường thế, quyết đoán hơn nữa còn có chủ kiến, năm đó nhà họ Châu gặp phải chút phiền phức, đối diện với vấn đề thay đổi tính chất sau khi dựng nước.
Nhà họ Châu bọn họ từng làm quan viên nhỏ rất nhiều năm, tuy rằng chức vụ không cao, vị trí không lộ rõ nhưng cũng được tính là gia đình có chút thân phận, cuộc sống trôi qua rất có thể diện.
Từ thời Mãn Thanh đến dân quốc, ngoại trừ mấy năm giả bệnh ở nhà vì kẻ địch bên ngoài xâm chiếm ra, thì những lúc khác cũng được tính là ăn lương thực trong kho, sau đó đến thời kỳ đầu dựng nước. Năm đó Châu Dung còn trẻ tuổi lại rất quan tâm đến tình hình trong nhà, chủ động sắp xếp giải quyết khó khăn cho gia đình, ỷ vào thanh xuân trẻ tuổi gả cho lão Lâm đã gần năm mươi.
Bản thân bà ta sau khi cân nhắc nhiều lần đã đưa ra quyết định này nhưng lý do bày ra trước mặt cha mẹ và trưởng bối lại là “vì gia tộc, một người hy sinh là điều không thể tránh khỏi, chỉ hy vọng sau này vào thời khắc quan trọng gia đình đừng không nhớ tình xưa là được.”
Nhưng bà ta lại nghĩ là nếu gả cho người bằng tuổi, người đàn ông đó chắc chắn không có sự nghiệp gì, cô ta gả qua đó sẽ phải chịu khổ không nói, lại còn phải chịu sự khống chế của mẹ chồng và chị chồng.
Tuy rằng vợ chồng trẻ tuổi có huyết thống gần tình cảm sẽ ngọt ngào sâu đậm, nhưng bà ta từ nhỏ nhìn thấy trưởng bối nam nhà mình và nhà người thân lại có mấy người thật lòng chung thủy với vợ mình? Đàn ông ở chính nhà bà ta từ ông nội đến chú bác, đến cả cha ruột, có người nào không phải loại tâm địa gian xảo?