Chương 900: Quá thiệt
Người có năng lực thì đã lấy vợ bé, không có năng lực cũng ngủ với vài cô em hoặc đầu bếp nữ, cuối cùng còn phun ra được đàn ông phong lưu là tiêu sái, không phong lưu chứng tỏ vô dụng.
Nếu gả bà ta cho một tiểu tử nhà nghèo, ngược lại anh ta không tiền không năng lực lại còn đi đàng điếm, nhưng bà ta vẫn phải theo anh ta ăn trấu nhai rau, tội gì phải thế?
Bà ta nhắm vào các sĩ quan vào thành kia kìa.
Người trẻ tuổi làm đến đoàn trưởng còn chưa kết hôn không phải không có, nhưng người đàn ông như thế phần lớn tính cách lạnh nhạt, không thích nữ sắc, tổ chức phát vợ cho anh ta, anh ta cũng không cảm thấy hứng thú.
Tuy rằng loại người này ưu tú và có năng lực, nhưng bà ta cũng tự biết thân mình, đại đa số người ta đều không nhìn trúng bà ta.
Tiếp đến là loại gần khoảng bốn mươi, loại đàn ông này hơn nửa đã kết hôn, đương nhiên cũng không thiếu người góa vợ.
Đợi bà ta lọc bớt các sĩ quan vào thành này một vòng, lại cảm thấy đàn ông từ ba mươi đến bốn mươi tuổi góa vợ chắc chắn có vài đứa con riêng, bà ta vào cửa làm mẹ kế, còn phải chăm sóc con người ta.
Thế cũng quá thiệt!
Vì thế bà ta tập trung đối tượng đến khoảng bốn mươi và năm mươi, sau đó tìm được nhà lão Lâm.
Đàn ông ở tuổi này cho dù góa nhưng con cái cũng đều lớn hết thậm chí hàng cháu cũng không nhỏ, hoàn toàn không cần bà ta chăm sóc.
Sau khi bà ta vào cửa chính là làm mẹ và làm bà sẵn luôn.
Chồng quá già mà bà ta còn trẻ hơn cả con người ta? Đó có quan hệ gì? Chồng già càng biết lạnh biết nóng hơn, cảm thấy cô ta thiệt thòi mà nghe lời cô ta răm rắp, săn sóc tỉ mỉ.
Hơn nữa ông ta thân là quân nhân, cơ thể cường tráng, cho dù gần năm mươi nhưng vẫn có thể cho bà ta sinh một đứa con riêng của mình.
Dù sao sau khi gả đến nhà lão Lâm trong nhà là cô ta làm chủ nhà, con trai con dâu đều cho hết về quê, để ngoài mặt trông dễ nhìn, cũng để lão Lâm không khó làm người, bà ta còn chủ động giữ cháu trai cả và cháu gái ở lại nuôi dạy, sau này có tương lai tốt cũng sẽ trợ giúp con trai mình, mà không có tương lai vậy mình vẫn có danh tiếng, ít nhất cũng không hà khắc với bọn họ nữa.
Bà ta đã nghĩ chu toàn đủ đường, hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện đợi chồng lớn tuổi rồi, bà ta khó tránh khỏi phải trải qua cuộc sống ở bên tận tình chăm sóc.
Nhưng thế cũng chẳng nề hà gì, hiển nhiên bà ta vẫn có cách.
Cho dù ông cụ già rồi, cơ thể không dùng được cần có người hầu hạ, vậy cũng không phiền đến bà ta.
Ông ta đã là lão thủ trưởng, có trợ cấp nghỉ hưu, có bảo mẫu chăm sóc, bà ta chỉ cần chỉ tay năm ngón là đủ, không cần chịu mệt chút nào cả.
Cho nên lúc này tuy cơ thể lão Lâm đã không ổn nữa, nhưng bà ta vẫn sống rất an nhàn sung sướng như cũ, còn thoải mái hơn sống ở nhà mẹ đẻ lúc trẻ gấp trăm lần.
Lúc nhỏ Châu Di thường nghe mẹ mình ở sau lưng thì đàm tiếu về cô, nói Châu Dung là kẻ đầu cơ ích kỷ, nói bà ta lòng dạ thâm sâu, nói bà ta thế nọ thế kia. Lúc bé châu Di còn hơi sợ một chút, nhưng sau khi lớn hơn cô ta lại cảm thấy cô có kiến thức có chủ kiến, luôn có thể đưa ra ý kiến rất hữu dụng.
Hai năm sáu bảy và sáu tám đó bị ép về quê, người trong nhà cũng luống cuống tay chân.
Là Châu Dung chỉ cho bọn họ một đường, kêu bọn họ vào cơ quan, vào bộ đội, vào xưởng, gả đi, tóm lại là lấy ở lại thành phố làm điều kiện tiên quyết cố hết khả năng không phải về quê.
Theo quan điểm của bà ta, về quê tương đương với mất tư cách cạnh tranh, có cuồng nhiệt bao nhiêu cũng có ích gì?
Năm đó con đường cách mạng là nông thôn bao quanh thành phố, nhưng bây giờ bạn lại nói cắm rễ ở nông thân cả đời, tới nông thôn làm cách mạng?
Mới đầu người trẻ tuổi đều rất nhiệt tình, chủ động xin về quê để chứng minh bản thân, sau đó cũng chứng minh ánh mắt của cô rất chính xác.
Mấy người trẻ tuổi chủ động về quê đó chưa đến hai năm đã hối hận không chịu được, nhưng cũng không thể về được.
Mà sau này cho dù không muốn về quê cũng không có cách nào hết, dựa theo quy định nhất định phải về quê.
Mấy đứa cháu trai của nhà họ Châu nghe sự sắp xếp của Châu Dung, không quan tâm có cho thi đại học hay không, không quan tâm có ép về quê hay không, càng không quan tâm giáo viên mất thể diện và tôn nghiêm, bọn họ nhất định phải tiếp tục học.
Cho dù lén học cũng phải học.
Dựa theo cách nói của Châu Dung thì trước mắt loạn như mớ bòng bong, nhưng đến lúc thật sự nghiêm túc vẫn cần có văn hóa.