Chương 901: Văn hóa vô dụng?
Năm đó ăn gạo kê kháng chiến chống giặc, người có văn hóa làm cán bộ chính ủy và công tác chính trị, sau khi dựng nước luận công khen thưởng, rất nhiều cán bộ công tác chính trị có văn hóa đều được trao quân hàm cao hơn cả sĩ quan tác chiến.
Văn hóa vô dụng?
Cán bộ cơ quan không có văn hóa, vậy để mấy phần tử vũ trang chạy khắp nơi làm loạn lên quản lý, anh ta biết làm cái gì?
Quả nhiên, đợi sau khi bộ đội tiến vào đóng quân tại ủy ban cách mạng, sắp xếp trật tự ổn định rồi vẫn là mời cán bộ trước đây bị lật đổ ra ngoài làm công tác chính trị.
Châu Di cũng nghe theo kiến nghị của cô, vẫn luôn chăm chỉ học hành, không cảm thấy học hành vô dụng giống các bạn học khác, cả ngày sống lãng phí thời gian.
Đợi cô ta học hành có thành tựu rồi, cô cũng tìm được quan hệ của chú, sắp xếp cho cô ta vào tòa soạn nhật báo quân Giải Phóng.
Cô ta dựa vào quan hệ để vào, lại dựa vào năng lực của mình để được ở lại.
Cô ta ưu tú và xuất sắc hơn những người trẻ tuổi không có văn hóa và bản lĩnh chỉ đơn thuần dựa vào quan hệ để vào, cho nên rất nhanh đã được lãnh đạo khen ngợi, khen thưởng, giấy khen cũng lấy từng xấp từng xấp.
Cô ta tự cho rằng mình rất ưu tú, cũng rất kiêu ngạo, nhưng người có kiêu ngạo đến đâu cũng có hơi vô năng trước mặt tình cảm.
Cô ta rất muốn học hỏi kinh nghiệm của cô mình, xem cô nói thế nào.
Tivi to bằng lòng bàn tay ở trong phòng lóe sáng, người dẫn chương trình trong tivi nói rõ ràng gì đó mà Châu Dung nghe đến say mê.
Thời buổi này người có tivi đều là gia đình rất khá.
Tivi ở chỗ Châu Dung cũng là chú cộng thêm quan hệ nhà họ Châu mới được chia cho.
Châu Dung cũng chẳng quay đầu lại: “Giờ này cháu tới có chuyện gì?”
Châu Di cười đáp: “Cô ba, sao cô biết?”
Châu Dung: “Gần đây không phải cháu đang bận sao, được một thời gian không tới rồi, giờ đột nhiên qua đây chắc tám phần là có chuyện.”
Châu Di ngồi xuống bên cạnh Châu Dung, kề bên nói vài lời thân thiết.
Trước đây Châu Dung làm người có hơi cao ngạo, không gần nhân tình cho lắm, nhưng sau này lớn tuổi rồi, con trai cũng đã lập gia đình, hiển nhiên tính cách của bà ta cũng thay đổi.
Bây giờ cả gia đình con trai đều không ở bên cạnh, tất nhiên bà ta cũng bằng lòng gần gũi với tiểu bối hiểu chuyện nhà mẹ đẻ một chút.
Châu Bỉnh An và Châu Di chính là hai đứa cháu mà bà ta thích nhất.
Hai người tùy tiện nói vài câu chuyện thường ngày.
Châu Di hỏi: “Cô, năm đó sao cô không qua lại với nhà cũ của chú vậy?”
Châu Dung không cho là đúng, đáp: “Có gì hay mà phải qua lại? Không phải bọn họ cũng thường chạy tới đây hay sao?”
Con trai và cháu trai của lão Lâm cũng không ít lần vào thành phố đòi lợi ích, không phải nói ở quê nhà hạn hán thì chính là nạn châu chấu, không có gì ăn nên tới đây đòi phiếu lương, nếu không thì đòi phiếu xe đạp và đủ các loại phiếu khác nhau.
Người ta đều là người thân ở quê vào thành phố tặng lương thực và rau dưa trợ cấp, còn bọn họ lại phải ăn mặc tiết kiệm để trợ cấp phiếu lương và phiếu bổ sung về quê.
Năm đó Châu Dung có chừng mực, bọn họ xin nhiều nhưng bà ta cho lại không nhiều đến thế, còn biết mỉa mai bọn họ. Dù sao công việc của Lâm Uyển Tinh và anh cả của cô ta cũng đều do bà ta sắp xếp, chuyện hôn nhân của Lâm Uyển Lệ cũng phải dựa vào bà ta.
Châu Di: “Cô, bây giờ người thân nhà cũ của chú cũng có một người làm tham mưu trưởng bên quân khu tỉnh đó, cô đã nghe nói chưa?”
Châu Dung: “Nghe rồi, trước đó Bỉnh An cũng nói với cô. Đứa con gái bên phòng hai đó lớn lên rất xinh đẹp, cũng biết chọn chồng lắm, ánh mắt không tồi.”
Châu Di hỏi dò: “Cô, vậy chúng ta có nên qua lại với bọn họ không? Dù sao không phải anh họ cũng đang ở bộ đội sao, qua lại một chút cũng tiện bề chăm sóc lẫn nhau.”
Con trai của Châu Dung và Lâm Duệ, năm nay tuổi trạc ba mươi, năm ngoái vừa mới thăng chức làm chính ủy đoàn, ở thời đại hòa bình này có thể thăng chức nhanh như vậy không thể không nói Châu Dung rất biết lót đường cho con trai, gần như dùng hết toàn bộ quan hệ của lão Lâm vào.
Dù sao Lâm Duệ cũng không biết liều mạng và dám xông pha như Tiết Minh Dực, đến nay anh ta chưa từng ra tiền tuyến lần nào, cũng chưa từng chấp hành nhiệm vụ bí mật, chỉ là leo lên từng bước ở trong bộ đội mà thôi.
Châu Dung lại không có hứng thú cho lắm: “Cũng chẳng có gì hay mà chăm sóc, tuy rằng cậu ta là tham mưu trưởng nhưng lại là của quân đội vừa mới thành lập, anh họ cháu vẫn luôn là quân đội lâu năm. Loại biên chế mới tính cơ động mạnh, có chiến đấu là bọn họ lên, đợi khi không có chiến đấu cần giải trừ quân bị lớn khắp toàn quốc cũng là bọn họ bị giải trừ trước. Còn nữa, anh họ cháu đi dần từng bước cũng có thể lên được, chịu đựng đến bốn mươi lăm tuổi hoặc năm mươi cũng có thể làm chính ủy sư đoàn, cũng coi như là lên đến đỉnh rồi.”