Chương 902: Hà tất gì phải đi quan tâm Tiết Minh Dực
Mình có thể từ từ leo lên trên hà tất gì phải đi quan tâm Tiết Minh Dực?
Nhiều năm như vậy bà ta không qua lại với nhà cũ của chồng vì cảm thấy không cần thiết, chỉ có bọn họ cầu bà ta giúp đỡ chứ không có chuyện bà ta cầu bọn họ, bị gia đình con riêng liên lụy thì thôi đi, lại còn phải kéo theo cả phòng hai nữa, bà ta chẳng muốn quản nhiều như vậy.
Lúc này, con rể phòng hai có triển vọng vậy đó cũng là tạo hóa của người ta, chẳng có quan hệ lớn đến đâu với bà ta cả.
Bà ta cứ bình yên làm một phu nhân thủ trưởng của bà ta, trải qua cuộc sống thoải mái chứ chẳng đi tìm bất mãn là gì.
Châu Di cắn môi: “Cô, Tiết Minh Dực thật sự rất ưu tú đấy.”
Châu Dung cười bảo: “Chắc chắn rồi, một chàng trai nông thôn nghèo rớt không có bối cảnh gì, nếu cậu ta muốn sau khi dựng nước còn có thể thăng chức nhanh như thế vậy chỉ có thể là nhờ năng lực của bản thân mạnh, dám liều mình không sợ chết. Ở bộ đội cũng không hiếm thấy, đàn ông mà, phần lớn đều hăng máu như thế, anh họ cháu lại không có tính cách đấy.”
Châu Di nói vài lần về Tiết Minh Dực nhưng Châu Dung chỉ khen chứ lại chẳng nói gì khác.
Đợi thời sự trên tivi phát xong, Châu Dung mới lấy lại tinh thần, nhìn Châu Di: “Châu Di, cháu có ý gì với tham mưu trưởng Tiết nhà người ta rồi?”
Mặt của Châu Di lập tức đỏ bừng, vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy khó xử khi bị trưởng bối phát hiện bí mật.
Châu Dung lại không cho là đúng: “Đàn ông thích phụ nữ và phụ nữ thích đàn ông cũng không có gì phải xấu hổ hết, nhưng người ta đã có gia đình, vợ còn đang sống sờ sờ ra đó, cháu phải kiềm chế bản thân đi.”
Chuyện này khác với bà ta tìm lão sĩ quan góa vợ, Châu Di là đang nhòm ngó sĩ quan đã có gia đình, nói ra chính là phạm sai lầm.
Châu Di vội bảo: “Cô, cô đừng hiểu lầm, cháu chỉ… rất thích anh ấy, anh ấy thật sự vô cùng xuất sắc, rất đẹp trai, hơn nữa còn rất… quan tâm gia đình.”
Châu Dung: “Vậy cháu càng không có cơ hội, nếu cậu ta chê bai người vợ tào khang, ly hôn rồi lại lấy người khác cũng không có gì cả, đó là vết nhơ nhân phẩm của cậu ta, nếu cháu cảm thấy cậu ta đủ ưu tú đến mức có thể che lấp được khuyết điểm này vậy cũng không sao. Nhưng bây giờ tình cảm của vợ chồng người ta không tồi, gia đình lại hòa thuận, cháu chỉ thích một chút là được rồi.”
Châu Di cắn môi, không dám nói với cô rằng cô ta bằng lòng đợi.
Đợi đến khi anh hơn bốn mươi cho dù là năm mươi chán ghét vợ mình, hoặc là tình cảm vợ chồng xuất hiện nguy cơ ly hôn, vậy cô ta cũng sẽ có cơ hội, không phải hay sao?
Cô ta cười bảo: “Cô, cháu biết rồi, cháu chỉ thích anh ấy chứ không có suy nghĩ gì khác.”
Cô ta nói chuyện với Châu Dung một lúc, có hơi để lộ ra muốn bà ta giúp nhờ vả quan hệ điều cô ta đến bộ đội rèn luyện, cô ta nói: “Cô, phía bên tỉnh cháu đã hiểu hết rồi, cháu muốn tới bộ đội thường trú một khoảng thời gian để hiểu thêm về bộ đội.”
Châu Dung: “Cháu tiến bộ như thế là tốt, loại lính văn hóa và lính văn nghệ như bọn họ thăng chức cũng nhanh.” Bà ta nghĩ ngợi: “Cháu tới bộ chỉ huy sư đoàn của anh họ cháu đi.”
Châu Di: “Cô, cháu có thể tới bộ quân sự quân khu ba được không?”
Ánh mắt của Châu Dung nhìn chằm chằm vào Châu Di, suýt chút nữa thì đục ra hai cái lỗ trên người cô ta.
Châu Di vừa khẩn trương và khó xử, nhưng vẫn căng da đầu bảo: “Cháu… muốn thử.”
Nếu là trước đây Châu Dung đảm bảo sẽ chửi sa sả vào mặt cô ta, nhưng tuổi tác lớn rồi cuộc sống cũng thoải mái nên tâm cảnh ôn hòa, cũng bao dung cho tiểu bối nhiều hơn, bà ta bảo: “Cô cũng nói cho cháu biết, gần đây biên giới không ổn định, nói không chừng lại sắp đánh nhau rồi.”
Bà ta không xuất thân từ quân nhân nhưng sau khi gả cho lão Lâm cũng tích cực tìm hiểu tin tức và bộ đội, thông qua quan hệ nhà mình và của lão Lâm tiến vào công tác tại cơ quan, bây giờ cũng được tính là cán bộ không lớn không nhỏ ở bên thành ủy.
Bà ta rất biết phân tích tình thế và nắm bắt tin tức mà mình cần.
Theo quan điểm của bà ta, tuy rằng phía Bắc căng thẳng nhưng sẽ không chiến tranh vì mọi người đều là nước lớn có vũ khí hạt nhân, phía tây vì liên quan đến cao nguyên cũng chỉ đánh nhỏ nháo nhỏ chứ không đánh thật, còn lại thì khó nói.
Sau khi nước ta và phía Bắc rạn nứt, mấy nước nhỏ khác vội vàng chạy khắp nơi bới lông tìm vết.