Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 903 - Chương 903. Cháu Sẽ Theo Anh Ấy Làm Phóng Viên Mặt Trận

Chương 903. Cháu sẽ theo anh ấy làm phóng viên mặt trận Chương 903. Cháu sẽ theo anh ấy làm phóng viên mặt trận

Chương 903: Cháu sẽ theo anh ấy làm phóng viên mặt trận

Để giết gà dọa khỉ nói không chừng cũng phải đánh một trận.

Loại sĩ quan mới lên này như Tiết Minh Dực đang cần sự mài giũa của máu và lửa, xác suất lớn là phải đi.

Châu Di muốn theo anh, khó mà nói được cuối cùng thế nào.

Châu Di vẫn còn trẻ lại rất ngây thơ, vậy mà lại sinh ra một loại hăng hái tự cho là đúng: “Nếu anh ấy lên chiến trường, cháu sẽ theo anh ấy làm phóng viên mặt trận!”

Châu Dung cảnh cáo cô ta: “Châu Di, một người đàn ông có ý với cháu, cháu vì anh ta trả giá mới khiến anh ta cảm động, nhưng nếu anh ta vô tình vậy toàn bộ cái giá mà cháu trả đều gọi là tự mình đa tình hết!”

Vẻ mặt Châu Di rất khờ khạo: “Nhưng cháu… vui mà, chỉ cần cháu kiên trì đợi rồi anh ấy cũng sẽ nhìn thấy. Con người cũng sẽ bị lay động, quan hệ và thái độ giữa người với người cũng sẽ thay đổi.”

Châu Dung nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc nhưng lại không nói thêm gì cả, tuy rằng bản thân chưa từng ngây thơ nhưng cũng không thể nói cháu gái ngây thơ là sai.

Khi bà ta còn trẻ đã lý trí và bình tĩnh, biết mình cần gì, cho dù có người đàn ông mình thích thì vẫn có thể quả quyết gả cho lão Lâm, cô ta cũng chưa từng khổ vì tình, nhưng cũng từng thấy không ít người vì tình mà đau khổ.

Đuổi được Châu Di đi rồi, Châu Dung gọi điện thoại cho bên đại viên quân khu tỉnh, kêu Lâm Uyển Tinh ngày mai đến nhà nói chuyện với bà ta.

Sau khi nhận xong cuộc gọi, Lâm Uyển Tinh cũng hơi bối rối, bà kế đột nhiên động kinh tìm mình nói chuyện?

Từ sau khi mình trưởng thành, sắp xếp công việc, xem mắt và kết hôn, Châu Dung cũng không giúp đỡ gì cô ta nữa, như thể chỉ coi cô ta thành một gánh nặng và trách nhiệm, sau khi làm việc và lấy chồng là có thể ném đi.

Sau này Hồ Thành Hâm bệnh cô ta từng tìm tới Châu Dung, nhưng Châu Dung lại nói đó là sự lựa chọn của chính cô ta.

Tiếp đó bộ đội kêu cô chuyển chức ngang cấp, cô ta cũng tìm tới Châu Dung hy vọng bà ta có thể vươn tay trợ giúp, nhưng Châu Dung vẫn nói đó là sự lựa chọn của cô ta.

Lần này có thể điều từ xưởng phân bón hóa học về quân khu tỉnh cũng là cố gắng của bản thân cô ta chứ Châu Dung chẳng giúp đỡ chút gì cả.

Cô ta cũng không phải không oán hận Châu Dung, nhưng ngày lễ ngày tết hay sinh nhật của Châu Dung và ông, cô ta chỉ cần có thời gian vẫn sẽ cố hết sức chạy qua đó.

Lúc này muốn tìm mình nói chuyện sao?

Đây là có chuyện cần dùng đến mình?

Lâm Uyển Tinh cười lạnh.

Cô ta vẫn luôn cảm thấy Châu Dung là loại điển hình của miệng nam mô bụng một bồ dao găm, rõ ràng muốn đuổi cả gia đình con riêng đi lại sợ người ta nói mình này nọ, nên giả mù sa mưa giữ cháu trai và hai đứa cháu gái lại, vừa mỉa mai bọn họ vừa khiến bọn họ phải mang ơn, nhớ kỹ là lợi ích mà bà ta cho.

Cho dù cô ta có oán hận bao nhiêu thì ngày hôm sau vẫn sẽ thu xếp công việc, lấy lý do phỏng vấn lão thủ trưởng nổi tiếng mà đi một chuyến tới đại viện thành ủy.

Châu Dung kêu hai bảo mẫu đẩy ông cụ ra ngoài đi dạo, còn bà ta ở nhà uống trà đợi Lâm Uyển Tinh.

Lâm Uyển Tinh mang theo hai loại điểm tâm, vào cửa đã chào hỏi một cách cung kính lại thân thiết: “Gần đây ông vẫn khỏe chứ ạ? Trí nhớ có tốt lên tí nào chưa ạ?”

Châu Dung thuận miệng ứng phó vài câu: “Lớn tuổi rồi, chắc chắn càng ngày càng kém, không làm lỡ công việc của cháu chứ?”

Lâm Uyển Tinh cười đáp: “Có bận mấy chỉ cần bà nói, cháu chắc chắn sẽ lập tức quay đây ngay.”

Cho dù thật sự không bận thì cô ta cũng phải thể hiện ra mình rất bận, đặc biệt bỏ công việc xuống, như vậy mới khiến Châu Dung biết mình tôn trọng bà ta bao nhiêu.

Châu Dung ra hiệu cho cô ta ngồi xuống uống trà, thuận tiện nói vài câu về chuyện thường ngày, sau lại hỏi đến Châu Di.

“Gần đây Châu Di hay tới chỗ cháu phải không?”

Lâm Uyển Tinh không biết Châu Dung có ý gì, chỉ cười đáp: “Cháu với Châu Di đều bận công việc, bình thường cũng hiếm khi gặp mặt. Lần này là vì cô ấy tới bên quân khu tỉnh phỏng vấn nên mới liên hệ nhiều hơn.”

Châu Dung: “Tính chất công việc của nó và cháu tương tự, nó trẻ tuổi mà cháu cũng có kinh nghiệm, cố chỉ dẫn nó nhiều hơn.”

Lâm Uyển Tinh: “Cái đó hiển nhiên rồi ạ, tuy rằng kém vai vế nhưng cháu vẫn luôn coi Châu Di là em gái mình.”

Trong lòng Châu Dung cười lạnh nhưng lại không lộ ra, lại hỏi Lâm Uyển Tinh vài câu về công việc.

Bình Luận (0)
Comment