Chương 905: Không thấy xấu hổ à
Châu Dung cười lạnh trong lòng, cô giả bộ cái gì? Nghĩ tôi không biết?
Lâm Uyển Tinh vội nói giúp Châu Di: “Bà nội, Châu Di chỉ đi phỏng vấn chứ không làm gì khác.”
Châu Dung: “Bà biết cho nên mới kêu cháu khuyên cẩn thận.”
Nói gì mà coi Châu Di như em gái, thôi bỏ đi mày, em gái ruột của mình còn bị cô đuổi về quê, Lâm Tô Diệp là em họ cô nhưng cô cũng chẳng đối xử tử tế với người ta.
Nói coi Châu Di như em gái, cô cũng không thấy xấu hổ à.
Theo quan điểm của Châu Dung, Lâm Uyển Tinh tuổi còn nhỏ nhưng lòng dạ lại rất sâu, nhưng bà ta cũng không chán ghét vì dù sao bản thân bà ta cũng là một người như vậy.
Lâm Uyển Tinh có hơi tâm cơ, sau này cũng có thể phát triển tốt hơn một chút, cùng là người một nhà, cũng trở thành trợ lực cho nhau.
Người tâm cơ thông minh luôn hữu dụng hơn người trì độn.
Lâm Uyển Lệ quả thật nông cạn, tầm thường, điêu ngoa tùy hứng, Châu Dung cũng chẳng muốn uốn nắn cô ta, dù sao cũng không phải con đẻ của mình, ai quan tâm mấy chuyện rỗi hơi đấy, đưa về quê là bớt lo nhất.
Tuy rằng Lâm Uyển Tinh có tâm cơ nhưng cũng hiểu chuyện, hơi mỉa mai chút là biết nặng nhẹ, Châu Dung nuôi cũng không lao lực.
Nói chuyện một lúc, Châu Dung nói với Lâm Uyển Tinh: “Phía bên thành ủy bọn bà cũng cần một cây bút tốt, bà thấy trình độ của cháu càng ngày càng tiến bộ hơn trước đây, hay là tới bên thành ủy làm phó chủ nhiệm văn phòng thư ký, qua hai năm có thể lên làm chủ nhiệm.”
Sắc mặt của Lâm Uyển Tinh thay đổi: “Bà nội, tại sao ạ?”
Châu Dung chậm rãi đáp: “Bà vì tốt cho cháu thôi, từ nhỏ đến lớn, bà đã từng hại cháu chưa? Có lần nào không phải hết lòng hết dạ sắp xếp cho cháu? Công việc rồi đối tượng của cháu, bây giờ cháu nghĩ xem, bà có chỗ nào có lỗi với cháu?”
Sự thật chứng minh Tiết Minh Dực chính là một viên ngọc quý, ưu tú hơn đại đa số người, Châu Dung cũng thừa nhận con trai mình chẳng bằng người ta.
Lâm Uyển Tinh không chọn anh đúng là mù mắt.
Trong đầu Lâm Uyển Tinh lại ong hết cả lên, cảm thấy Châu Dung đang báo thù mình, bà ta biết mình xúi giục Châu Di tiếp cận Tiết Minh Dực.
Nhưng cũng không phải cô ta xúi giục gì, là tự Châu Di có lòng đó, mình chỉ không phản đối mà thôi.
Châu Dung giải thích: “Sau này cũng sẽ không xảy ra chiến tranh quy mô lớn như trước đây nữa, sĩ quan bộ đội phát triển tương lai có hạn, còn phải đối mặt với giải trừ quân bị lớn. Nếu không thể thăng cấp, một trưởng quan cấp sư chuyển ngành đến cơ quan đơn vị cũng chỉ là phụ trá trong huyện, ngay cả lãnh đạo số hai trong thành ủy cũng không với tới tay được, đến đó chỉ để dưỡng lão thôi, còn có tương lai gì để nói nữa?”
“Đợi sau này xã hội càng lúc càng ổn định, phát triển càng ngày càng tốt, tác dụng của bộ đội cũng sẽ mờ nhạt dần, tương lai của các cơ quan đơn vị càng ngày càng tốt lên, bà kêu cháu tới thành ủy là để lót đường cho cháu sau này. Châu Di cũng được sắp xếp như thế. Các cháu ở chung Bỉnh An chính là một nguồn sức mạnh ổn định.”
Trong lòng Lâm Uyển Tinh liên tục cười lạnh, bà nói nghe thì hay lắm, sao không kêu con trai bà Lâm Duệ chuyển ngành về cơ quan đi?
Nhưng chung quy cô ta cũng không dám hỏi ra miệng mà vẫn phải cười khổ nói vâng, cảm ơn bà nội đã quan tâm.
Cô ta nhận định Châu Dung chỉ muốn chi phối mình, hại mình mà thôi.
Còn Châu Dung lại muốn cô ta và Châu Di cách xa Tiết Minh Dực, đừng đi làm thiêu thân lao vào lửa làm ra chuyện vừa mất mặt vừa xấu hổ đó.
Lúc này, Lâm Uyển Tinh cũng lông cánh cứng cáp rồi, có năng lực công việc và địa vị xã hội, hiển nhiên không phải bà ta nói làm là làm, không bằng cho cô ta cơ hội để cô ta và nhà họ Châu nâng đỡ nhau có sự phát triển tốt hơn.
Bà ta cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, Lâm Uyển Tinh không phải cô gái trẻ năm nào, sẽ nhìn hiểu thiện chí và khổ tâm của mình.
Lâm Uyển Tinh nhìn hiểu rồi lại nhận định Châu Dung muốn lợi dụng mình để lót đường cho Châu Bỉnh An và Châu Di.
Một phó chủ nhiệm có tác dụng gì? Ở mấy nơi phức tạp như cơ quan, có đôi khi phó chủ nhiệm bị ghẻ lạnh, làm đến khi nghỉ hưu cũng chẳng chuyển được đi đâu.
Châu Bỉnh An có năng lực có quan hệ, người ta đều nói anh ta có hy vọng thăng chức ở thành ủy, chỉ là vì háo sắc ảnh hưởng đến tương lai. Nếu anh ta có thể khiêm tốn một chút thì có thể xuống thành phố cấp địa khu bên dưới để làm lãnh đạo số một số hai.
Anh ta có năng lực, một khi lên sẽ như cá gặp nước, có hy vọng thăng chức.
Cô ta chẳng qua chỉ là đá kê chân mà Châu Dung sắp xếp cho người nhà mẹ đẻ mình.
Dựa vào cái gì cô ta phải chịu người chi phối?