Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 906 - Chương 906. Đặc Công Thật Sự Không Thể So Với Công An Bình Thường

Chương 906. Đặc công thật sự không thể so với công an bình thường Chương 906. Đặc công thật sự không thể so với công an bình thường

Chương 906: Đặc công thật sự không thể so với công an bình thường

Sau khi về đại viện quân khu tỉnh, Lâm Uyển Tinh nghĩ nọ nghĩ kia, cô ta không để ngồi yên đợi chết, cô ta phải tự bảo vệ mình, phải đánh trả.

Cô ta bắt đầu chủ động tiếp xúc với Cát Chính Hùng nhiều hơn, có cơ hội công việc sẽ tiếp xúc quang minh chính đại, mà không có cơ hội thì tự mình tạo ra, tăng cường liên hệ với ông ta.

Sắp tới tết Đoan Ngọ, thời tiết càng ngày càng ấm áp, tường rào và tường hoa nhà Lâm Tô Diệp bắt đầu trổ hoa rực rỡ, có vài bông hoa nở thành chùm rất ưa nhìn.

Lâm Tô Diệp đạp xe từ học viện mỹ thuật trở về, mấy ngày này cô cũng rất bận, về nhà có hơi muộn.

Thời gian thứ hai tốn hơn nửa ngày tới đại học tỉnh nghe tiết lịch sử, những ngày khác thì tới học viện mỹ thuật học với đám người Hoàng Hiển Ninh.

Bây giờ cô và Hoàng Hiển Ninh cùng nghiên cứu vẽ sơ đồ trang phục cổ đại, còn cùng bọn họ vẽ áp phích do thành ủy và tỉnh ủy phái xuống, về phần loại liên hoàn họa đó để đám bạn học Trương Thiệu Đông và Chu Giai Giai phụ trách, cô không tham gia.

Tối nay Cố Mạnh Chiêu có tiết, cô út đi tới chỗ anh ta học bổ túc, hai người ở nhà họ Cố không về.

Nhưng thời gian không còn sớm, sao ba đứa trẻ vẫn chưa về nhà, cô vào bếp nhìn: “Mẹ, sao đám Đại Quân vẫn chưa về nhà?”

Trời ấm áp rồi, mấy đứa trẻ càng ngày càng không thích ở nhà.

Bà Tiết lộ ra vẻ mặt bà nội oán trách vì bị vứt bỏ: “Về nhà làm gì, canh một bà già khô đét như tôi à? Tôi không biết đá bóng cũng không biết khiêu vũ.”

Lâm Tô Diệp: “Ơ kìa, mẹ không biết khiêu vũ á? Con nghe Ngô Mỹ Na nói mẹ nhảy cũng đẹp mà.”

Bà Tiết: “Cô ta nịnh tôi mà cô tưởng thật à? Đại Quân và Tiểu Lĩnh đi đánh bóng, Toa Toa đi khiêu vũ với hiệu trưởng Nghiêm rồi, nói đoàn văn công dựa theo tranh của cô may vài bộ váy, muốn tập diễn kịch sân khấu Tây Trung kết hợp gì đó.”

Đừng thấy Toa Toa nhỏ nhưng bây giờ lại là nhỏ mà có võ, đoàn trưởng đoàn văn công cũng thích cô bé.

Mỗi ngày đứa trẻ này kể chuyện xưa, hát hò nhảy múa, biểu diễn, đọc sách, theo Đại Quân học khẩu ngữ ngoại ngữ đơn giản, ngày nào cũng bận hơn cả tư lệnh viên.

Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng rất bận, Đại Quân bận đọc sách và học ngoại ngữ, nghe nói cậu bé đã học đến kiến thức cấp hai rồi, vật lý hóa học cũng có kiến thức nền, còn cùng Cố Mạnh Chiêu tới trường đại học làm thí nghiệm.

Tuy rằng Cố Mạnh Chiêu giỏi mấy phương diện về ngoại ngữ, phiên dịch, văn học nhưng anh ta cũng không kém khoa học tự nhiên.

Tiểu Lĩnh thì khỏi cần nói, tuy rằng không bận học nhưng cậu bé bận vận động. Bây giờ không bắn ná thun nữa vì dù sao cũng là trò chơi trẻ con rồi, giờ cậu bé học bắn cung. Nếu không phải thủ trưởng nói sức giật của súng ống quá lớn dễ làm hại trẻ con thì chắc tám phần cậu bé đã đi bắn súng rồi.

Mỗi ngày cậu bé còn phải chơi bóng rổ và đá bóng với các bạn nhỏ, chỉ thích một đám người ở trên sân túa mồ hôi như mưa, cùng nhau chạy theo một quả bóng.

Bà Tiết chẳng tài nào hiểu nổi, bà ta cảm thấy hai người đánh bóng bàn và đánh cầu lông gì đó cũng rất tốt, chí ít có qua có lại khỏi cần cướp.

Cô út càng không cần nói, tuy rằng bình thường đội cảnh vệ không cần ra quân nhưng một khi cần bọn họ ra quân chính là vụ án hình sự nghiêm trọng, hoặc án an toàn xã hội, cho nên ngày thường huấn luyện vừa bận vừa căng.

Ngoại trừ huấn luyện ra, cô ấy còn phải học kiến thức về phương diện văn hóa, điều tra xử phạt, an toàn, thậm chí còn phải học về các loại súng sống, vũ khí, gỡ bom…

Cho dù không phải chuyên ngành nhưng thân là nhân viên đặc công cũng phải hiểu, biết càng nhiều đến khi đó làm được càng tốt, thậm chí còn có khả năng cứu mạng.

Đặc công thật sự không thể so với công an bình thường.

Tuy rằng mấy chuyện này đều nằm ngoài dự liệu của cô út, nhưng cô ấy quen đối diện với khó khăn mà không chùn bước, không than khổ cũng không kêu mệt, có nhiệm vụ thì làm, có bài thì học, còn có Cố Mạnh Chiêu mỗi ngày dạy bổ túc cho cô ấy, cùng cô ấy học chương trình học của công an.

Cho nên dựa theo tiết tấu như vậy tiếp tục, không đến ba năm trình độ của cô út cũng càng ngày càng cao lên, đến khi ấy những người ưu tú tốt nghiệp học viện công an cũng không thể so được nữa nữa, chỉ cần thi có văn bằng, cô ấy sẽ lợi hại hơn bọn họ, đề đạt gì đó cũng không thành vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment