Chương 907: Len
Bà Tiết thấy cả gia đình ai cũng bận tối tăm mặt mũi, đều học hỏi tiến bộ, chỉ có mình cả ngày nhàn rỗi vô sự, hết nghe radio lại nấu cơm, khâu vá.
Bây giờ bọn họ nói chuyện bà ta cũng không thể chen miệng vào được!
Bà ta cảm thấy mình bị bọn họ bỏ rơi, cảm thấy rất mất mác.
Qua một lúc, ba đứa trẻ về nhà chung.
Đại Quân đeo cặp sách nhỏ giúp Toa Toa, bên trong đựng gì mà căng phồng.
Lt đón bọn trẻ ở trong sân, cầm cặp của Toa Toa lên: “Đựng gì bên trong vậy con?”
Toa Toa cười đáp: “Là len sợi mà đám người đoàn trưởng tặng con ạ.”
Toa Toa thích mặc quần áo đẹp, mùa xuân và mùa thu đặc biệt thích mặc áo len hở cổ, áo lông, váy len xinh đẹp. Lâm Tô Diệp đan bốn cái cho cô bé, hoa văn màu sắc khác nhau, phối màu cũng ưa nhìn khiến cô bé vô cùng thích.
Lần này đi biểu diễn, đoàn trưởng Tạ hỏi cô bé muốn gì, cô bé nói muốn len.
Cô bé nghe mẹ nói len rất đắt còn rất khó mua, không dễ gom đủ lượng.
Lâm Tô Diệp lấy ra, bên trong lại có ba loại len màu xanh lục, màu vàng và màu đỏ, thật sự không tồi.
Toa Toa: “Mẹ ơi, con tặng len cho mẹ để mẹ đan áo len.”
Lâm Tô Diệp: “Gần đây mẹ cũng bận không có thời gian đan len.”
Toa Toa nói với bà Tiết: “Bà nội học đi, bà nội học đan áo len hở cổ với mẹ, len nhiều như vậy, bà nội cũng đan cho mình một cái.”
Cô bé phát hiện ra đan len cho dù là ở đại viện hay là đoàn văn công đều rất được ưa chuộng, các bà các mẹ đều sẽ túm tụm lại tấm tắc khen lạ.
Bà nội cũng học đan sẽ càng được chào đón hơn cả khiên vũ.
Lâm Tô Diệp còn sợ bà Tiết mệt: “Bà nội nấu cơm cũng rất mệt…”
Bà Tiết lại nói tranh: “Tôi không mệt! Cô cứ vẽ bản mẫu cho tôi, tôi sẽ đan hoa văn mới.”
Toa Toa cười bảo: “Đến khi đó ngày nào bà nội cũng cầm len, trước đi khiêu vũ, mệt thì cùng đan len với các dì, dạy bọn họ học theo mấy tranh của mẹ.”
Bà Tiết trước đó đi khiêu vũ, mới đầu còn rất hào hứng, nhưng ngày nào cũng chỉ khiêu vũ lại cảm thấy rất không thú vị, sợ người ta chê cười bà ta già rồi còn xí xớn, không biết xấu hổ.
Nếu như cũng ngồi đan len chung với người ta, vậy ngược lại sẽ không quá bắt mắt gì.
Tiểu Lĩnh lại hò hét nói muốn ăn bánh ú, kêu bà Tiết gói bánh ú.
Bà Tiết: “Gói, tối nay ngâm gạo, ngày mai gói.”
Tiểu Lĩnh: “Cháu muốn nhân lòng đỏ trứng vịt và thịt muối, không muốn mứt táo đâu.”
Đại Quân lại bảo: “Cháu muốn ăn mứt táo và bột đậu đỏ.”
Toa Toa cười hì hì: “Vừa hay cháu thích hết.”
Buổi tối cô út và Cố Mạnh Chiêu tới nhà họ Cố không về đây, Tiết Minh Dực phải hơn bảy rưỡi mới về nhà nên bọn họ ăn cơm trước.
Đang ăn cơm thì Đại Quân nghiêng đầu: “Nhà bên cãi nhau ạ.”
Lâm Tô Diệp: “Gì thế?”
Tiểu Lĩnh nhảy bật dậy: “Con đi nghe thử.”
Cả ngày Cát Phong nghe trộm ở góc tường nhà mình, mình cũng học theo!
Cậu bé mang mũ rơm cắm cành liễu của mình lẻn đến bên tường hoa giữa hai nhà, quả nhiên nghe thấy nhà bên cao giọng nói chuyện.
Đào Hồng Anh hét chói tai: “Cha, cha mới nói gì cơ? Sao con không nghe rõ?”
Cát Chính Hùng không biết nói câu gì, giọng điệu rất không tốt, hình như không vui gì cho lắm.
Giọng của Đào Hồng Anh lại to hơn: “Cha, cha có ý gì? Muốn tìm bạn già á, bọn con làm con cái không phải không đồng ý, vài năm trước cũng nói sẽ sắp xếp giúp cha, là bản thân cha luôn chưa tìm được người thích hợp, lúc này… cha muốn tìm ai đây?”
Giọng của Cát Chính Hùng chợt vút lên: “Vợ thằng cả không cần kích động như thế.”
Tiểu Lĩnh nghe mà chẳng hiểu mô tê gì, cậu bé chạy về nhà ăn của nhà mình với vẻ mặt kinh hoàng: “Ông nội của Cát Phong muốn lấy mẹ của Hồ Vệ Đông làm bạn già!”
Mọi người: “?”
Tuy rằng mấy đứa trẻ này đều hiểu biết sớm, nghe chuyện xưa cũng nói được ai với ai kết hôn, ai với ai sinh mấy đứa bé, nhưng thực tế cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ là nói suông mà thôi.
Đối với chuyện Lâm Uyển Tinh gả cho Cát Chính Hùng này, mấy đứa trẻ đều không hiểu sao mà chỉ cảm thấy bối rối thôi.
Đây không phải chênh lệch tuổi tác sao?
Cát Chính Hùng là ông, Lâm Uyển Tinh là dì mà, ông với dì kết hôn cứ thấy sai sai sao ấy.
Tiểu Lĩnh gãi đầu: “Vậy sau này Cát Phong gọi Hồ Vệ Đông là gì ạ?”
Cậu bé bấm đầu ngón tay mình: “Gọi cậu sao?”
Đại Quân: “Con trai của bà nội em không gọi là chú mà gọi cậu?”
Tiểu Lĩnh: “Đúng nhỉ, thì cũng na ná như nhau ấy mà.”
Cậu bé vừa nghĩ lại bắt đầu thấy khó: “Vậy sau này Cát Phong cũng gọi em là chú sao?”
Lâm Tô Diệp vội bảo: “Không liên quan đến nhà chúng ta, đừng nói lung tung.”
Còn nữa vai vế của bọn họ trong thôn cũng không nhỏ, không ít ông cụ còn gọi bọn nhỏ là chú trẻ nên không có gì hay để ngạc nhiên hết.