Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 915 - Chương 915. Không Thể Nào!

Chương 915. Không thể nào! Chương 915. Không thể nào!

Chương 915: Không thể nào!

Dù sao khi anh ta được mời tới vài trường đại học giảng vài tiết cũng bị rất nhiều học viên quấn lấy, còn có hai người ra sức viết thư tình cho anh ta, dọa anh ta không muốn tới trường của bọn họ nữa.

Một gã đàn ông già như anh ta còn có người theo đuổi không bỏ, Lâm Tô Diệp đẹp như vậy, mấy tên nam sinh nghệ thuật tuổi trẻ nhiệt huyết, cậy tài khinh người đó sẽ không có hành động sao?

Không thể nào!

Anh ta không thèm tin!

Khi anh ta ở trong điện thoại tự nói mình là gã đàn ông già, Tiết Minh Dực lại chỉ cảm thấy anh ta ném đá giấu tay, có ý ám chỉ anh cũng là một gã đàn ông già phải luôn luôn để ý đến trạng thái cảm xúc của cô vợ trẻ, tránh cho bị các sinh viên đại học trẻ tuổi đẹp trai lại có tài thu hút.

Tiết Minh Dực tin tưởng Lâm Tô Diệp nhưng Tần Kiến Dân nói đúng, cô không có ý cũng khó ngăn nổi người ta có ý, ngày nào cũng nhân cơ hội dụ dỗ cô, thế cũng không được.

Lỡ như cô chán ngấy một gã đàn ông già vừa cứng ngắc, vừa khó hiểu vừa không hiểu tình thú như anh thì sao?

Tuy rằng mọi người nói đàn ông qua ba mươi mốt mới nở hoa, vừa vặn đang là thời điểm tốt, nhưng anh cũng biết khuyết điểm của mình, không biết nói lời ngọt ngào, không giỏi ăn nói, không biết dỗ con gái, không biết nịnh nọt lấy lòng, không biết… dùng lời của Tần Kiến Dân thì là cứng ngắc, im ỉm, không tình thú!

Tuy anh muốn đánh tiếng một chút nhưng cũng không muốn tùy tiện xông tới.

Một là sợ chưa chào hỏi đã đột nhiên qua đó sẽ khiến Lâm Tô Diệp nổi lên lòng nghi ngờ, nếu như cô xấu hổ và mất hứng thì sao.

Hai là anh hy vọng cô có thể chủ động nói với mình cho nên mới thử thăm dò trước.

Kết quả vợ nói không có.

Không có là không có khả năng, vợ anh xuất sắc như vậy, xinh đẹp như vậy, mấy nam sinh đó cũng không phải mù mắt.

Vậy chỉ có thể chứng tỏ cô không nói thật.

Đương nhiên, cô có khả năng cảm thấy quá vô vị hoặc là sợ anh nghĩ nhiều cho nên cố tình không nói ra.

Sau khi ngủ trưa dậy, bà Tiết dẫn nhà thông gia ra ngoài đi dạo, khiêu vũ và đan áo len, cô út và Cố Mạnh Chiêu cũng ra ngoài sống thế giới của hai người.

Toa Toa không chịu ra ngoài mà muốn ở nhà dính lấy cha, dù sao cũng rất hiếm khi cha ở nhà vào ban ngày.

Cô bé kéo Tiết Minh Dực đọc truyện cho mình, cùng nhau vẽ truyện tranh nhi đồng mới.

Ltx muốn đọc sách một lúc, cô lấy mấy quyển sách mượn được ở thư viện học viện mỹ thuật đặt lên bàn, có lý luận mỹ thuật còn có một vài sách tranh khác nữa. Lúc này Trương Khiết qua đây tìm cô, cô đã ra ngoài trước.

Tiết Minh Dực dỗ con một lúc, thuận tay cầm sách của Lâm Tô Diệp lên đọc, vừa vặn nhìn thấy một lá thư gấp lại kẹp trong trang cuối cùng.

Giấy viết thư mang theo mùi hương nhẹ nhàng, bên trên vẽ một bông hoa thược dược tinh tế, nhẹ nhàng sống động, đẹp mà không lẳng lơ, tràn đầy tiên khí.

Tranh vẽ rất không tồi.

Anh thuận tay mở ra, lọt vào mắt là hàng chữ: “Bạn học Lâm thân mến, cô giống như đóa hoa thược dược xinh đẹp đó, cắm rễ sâu trong khu vườn trái tim tôi, nở ra bông hoa mãi mãi không úa tàn.”

Tiết Minh Dực: “…!”

Tiết Minh Dực cũng không đọc tiếp nữa mà trực tiếp rời mắt xuống dưới cuối trang thư nhìn đề tên – Người thầm thương trộm nhớ bạn.

Tiết Minh Dực hơi nhíu mày, nhìn chăm chú một lúc cũng không nghĩ ra được nên đối phó với lá thư tình này thế nào mà gấp lại kẹp vào trong sách.

Toa Toa là một đứa nhỏ mẫn cảm, cô bé lập tức phát hiện ra chút dao động cực kỳ nhỏ trong tâm trạng của cha, bầu không khí xung quanh hình như hơi ảm đạm đi, tâm trạng của cha có hơi dọa người.

Cô bé lén nhìn trộm một cái, thấy cha đặt một lá thư vào trong sách của mẹ, cô bé cũng rất muốn cầm lên xem đó là gì.

Lâm Tô Diệp từ bên ngoài trở về cảm thấy bầu không khí trong phòng có hơi kỳ quái, mới cười hỏi: “Sao vậy?”

Vừa rồi Toa Toa còn vui vẻ đọc truyện sao lúc này lại yên lặng không nhúc nhích gì?

Tiết Minh Dực ngồi trước bàn, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ, anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lâm Tô Diệp, Toa Toa ở trong lòng anh cầm sách truyện trong tay cũng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô.

Thấy hai cha con không nói gì, Lâm Tô Diệp cười hỏi: “Hai người cãi nhau à?”

Toa Toa thở dài một hơi, cô bé phải làm thế nào mới có thể nhắc nhở mẹ được đây?

Tiết Minh Dực giơ tay về phía cô: “Không.”

Lâm Tô Diệp ngồi xuống bên cạnh anh bị anh thuận thế ôm eo.

Toa Toa cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ lạ nhưng cái đầu nhỏ của cô bé cũng không biết nó kỳ lạ ở đâu, đành vội vàng đọc sách.

Lâm Tô Diệp cũng cầm sách của mình lên bắt đầu đọc.

Bình Luận (0)
Comment