Chương 916: Không cần đi
Cô liếc mắt nhìn Tiết Minh Dực: “Buổi chiều anh không có việc gì, không tới nhà các thủ trưởng thăm hỏi sao?”
Thủ trưởng bên quân khu tỉnh cũng rất thích Tiết Minh Dực, mỗi lần gặp mặt đều kêu anh tới nhà ngồi chơi nhưng anh hiếm khi tới nhà thăm hỏi, có việc cũng nói ở văn phòng.
Tiết Minh Dực: “Không có chuyện gì, không cần đi.”
Anh không phải loại người biết tán gẫu, không có việc gì tới nhà người ta rõ ràng rất kỳ cục.
Nếu như năm mới tới cửa chúc tết còn được chứ loại tết Đoan Ngọ như vậy cũng không cần thiết.
Anh cầm tranh của Toa Toa chau chuốt giúp cô bé.
Toa Toa thật sự không thừa hưởng khả năng hội họa của mẹ, nếu quyển truyện tranh này của cô bé gửi tới nhà xuất bản, chủ nhiệm Tào người ta chắc chắn sẽ không cần, cho nên đều là cô bé nghĩ chuyện còn Lâm Tô Diệp vẽ giúp cô bé.
Tiết Minh Dực sẽ thêm bối cảnh, nhà cửa, đường xá, và cây cối… gì đó.
Tuy anh không biết vẽ loại tranh tinh thế như Lâm Tô Diệp nhưng anh biết vẽ bản đồ, ngược lại vẽ đơn giản cũng hợp với nét vẽ trẻ con của Toa Toa.
Anh nào có phải đang vẽ tranh đâu, anh đang thầm để ý đến vợ mình, im hơi lặng tiếng đợi xem khi nào Lâm Tô Diệp mới phát hiện ra lá thư đó. Anh tin đây không phải lá thư đầu tiên và cũng không phải lá thư duy nhất, chắc tám phần là cô không để ý đến.
Quả nhiên qua một lúc Lâm Tô Diệp mới lật đến trang đó.
Tham mưu trưởng Tiết xưa nay bình tĩnh chín chắn vậy mà lúc này tim lại đập thình thình như trống, anh còn sợ Lâm Tô Diệp xấu hổ mới cố tình chuyên tâm vẽ tranh.
Lâm Tô Diệp nhìn thấy bông hoa thược dược trên giấy lập tức chột dạ liếc mắt nhìn Tiết Minh Dực, thấy anh đang vẽ tranh không để ý đến mình nhét vội tờ giấy đó vào trong túi áo.
Lúc này Tiết Minh Dực quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Lâm Tô Diệp: “Không có gì, hai người có khát không?”
Tiết Minh Dực duỗi cánh tay thon dài tới cầm ấm trà ở một đầu khác của bàn qua: “Em khát sao? Anh rót cho em nhé.”
Lâm Tô Diệp: “Em đi nhà vệ sinh chút.”
Cô ra sân lấy tờ giấy đó ra đọc, lại là một bức thư tình nặc danh.
Ngược lại cô không sợ Tiết Minh Dực nhìn thấy vì dù sao cô cũng không có gì cả, chỉ là vừa mới nói không có thư tình bây giờ lại lấy ra ngay một bức cứ khiến cô có một loại cảm giác xấu hổ như vừa mới gọi điện cho anh lừa anh ngã gãy chân để đòi tiền, sau đó lại bị anh chứng kiến cảnh cô chạy khắp thôn đuổi đánh Tiểu Lĩnh.
Cô cũng hơi bối rối đây.
Có khả năng mười năm vận động kết thúc, chính sách thay đổi, trói buộc văn hóa cũng xuất hiện dấu hiệu thả lỏng nên các thanh niên trẻ dồi dào nhiệt huyết rục rịch muốn ngóc đầu dậy.
Mà sinh viên ở học viện mỹ thuật lại cởi mở hơn sinh viên ở những trường đại học khác một chút, viết thư tình, vẽ tranh chân dung, tự do yêu đương, khiêu vũ… ở nơi này đều thường như cơm bữa, có cấm nhiều cũng không được.
Tuy rằng Lâm Tô Diệp đã sớm công khai tuyên bố mình có chồng có con rồi, tới đây để học chứ không phải tới để quan hệ nam nữ mèo mả gà đồng, nhưng khó ngăn nổi có vài người đàn ông tự cảm thấy bản thân tốt đẹp, cảm thấy vì yêu mà phấn đấu quên mình là một loại lãng mạn, dũng cảm độc lập có thể chứng minh bản thân khác với đám đông, cho nên Lâm Tô Diệp đã nhận được không ít thư tình, còn bị nam sinh chặn đường bày tỏ ở mấy nơi như thư viện.
Đối với loại này cô đều dứt khoát từ chối, còn nói rõ ràng với đối phương mình kết hôn với quân nhân, nói với bọn họ phá hỏng hôn nhân quân đội sẽ bị xử phạt, bọn họ sẽ sợ hãi mà mặt mày xanh lét, lập tức nói không biết cô đã kết hôn còn là kết hôn với sĩ quan, cũng không còn dám quấy rầy cô nữa.
Sau khi cô công khai mình kết hôn với quân nhân, người tỏ tình ngay trước mặt và thư tình ký tên đề bút đều biến mất sạch.
Dù sao phần lớn người cũng chỉ muốn thử trải nghiệm cảm giác ngược tâm bị nữ sinh mà mình ngưỡng mộ trong lòng từ chối một chút, chứ không phải thật sự không có cô thì không được. Tỏ tình và bị từ chối, sau đó chuyển sang theo đuổi một nữ sinh khác, đây là thao tác thông thường của bọn họ.
Bông hoa thược dược này lại trốn trong chỗ tối, lầm tưởng kẻ quấn riết không chịu buông tay thành thứ phẩm chất tốt kiên trì, đúng là không có thể diện, không biết xấu hổ.
Cô tổng cộng đã nhận được bốn lá thư rồi.
Anh ta chưa bao giờ ký tên, thư tình cũng có nhiều nguồn, có đôi khi ở trong sách mượn được từ thư viện, có đôi khi ở trong cặp sách ở phòng học, thậm chí còn có thể lấy được từ phòng thường trực.