Chương 917: Dịu dàng
Lâm Tô Diệp cũng lén quan sát nhưng lại không bắt được anh ta.
Cô còn mừng thầm vì Tiết Minh Dực chưa nhìn thấy, kết quả sau chín rưỡi tối khi lên giường cô mới phát hiện ra anh không đúng.
Người này như biến thành một người khác, mới đầu không có chuyện cũng tìm đường nói chuyện với cô, quan tâm cô học hành trên lớp, công việc có vất vả hay không, anh muốn buổi sáng đưa cô tới trường, còn tính có thời gian cũng sẽ đón cô tan học!
Buổi tối anh lại thay đổi phong thái cường thế lại hơi ngang ngược trước đây trở nên… dịu dàng như nước.
Tiết Minh Dực sẽ dịu dàng như nước sao?
Cô suýt thì nghi ngờ có phải mình đã đổi một ông chồng khác rồi không?
Nhưng sáng hôm sau anh lại khôi phục bộ dáng nghiêm túc như cũ, không còn thấy bóng dáng dịu dàng và quấn quýt si mê như tối qua nữa, nếu không phải bản thân có trí nhớ thì cô còn nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Đám người Tiết Minh Dực đi luyện tập buổi sáng, Lâm Tô Diệp dự định tiếp tục ngủ bù, kết quả chưa ngủ được một lúc thì nhà bên cạnh đã truyền tới tiếng cãi nhau và tiếng khóc ầm ĩ.
Giấc ngủ này coi như tan nát!
Bà Tiết lớn tuổi ngủ ít, lúc này cũng đã dậy, đang vừa móc áo len vừa nấu cháo.
Bà ta nghe thấy động tĩnh bên nhà họ Cát cũng lén lút đi ra sân nhìn.
Tháng năm trời sáng rất sớm, lúc này chưa đến sáu giờ mà mặt trời đã đỏ rực như lửa, tuy rằng không nóng nực nhưng vẫn rải xuống một mảnh vàng cam.
Trong sân nhà họ Cát lại không có người hoạt động vì người nhà bọn họ không chạy bộ sáng, cơm sáng cũng chẳng nấu mà toàn tới nhà ăn gọi đồ, thường đều phải bảy rưỡi mới rời giường.
Tiếng cãi nhau truyền ra từ trong nhà, nghe thì là tiếng của lũ trẻ.
Cát Phong sắp tức muốn chết luôn rồi!
Nhà bọn họ có bố cục tương tự với nhà họ Cát, đều là bốn gian phòng chính, chẳng qua Cát Chính Hùng và Lâm Uyển Tinh ngủ ở phòng đông, vợ chồng Đào Hồng Anh ngủ phòng tây, trong căn phòng tây chia nam và bắc đặt một cái giường đất, ở giữa dựng tường ngăn mỏng, bé trai ngủ ở giường phía bắc, còn bé gái ngủ ở giường phía nam.
Vốn dĩ Cát Phong ngủ trong phòng với ông nội nhưng tối qua cậu ta không thể không tới ngủ ở giường đất phía bắc phòng, còn phải ngủ chung một giường với Hồ Vệ Đông.
Lúc ăn cơm tối qua Cát Chính Hùng đã nhấn mạnh phải thân thiết, không được phép đánh nhau cũng không được phép xa lánh Hồ Vệ Đông, điều này khiến Cát Phong tức sôi ruột gan.
Lúc mới đi ngủ cậu ta còn nói vài câu quái gở nhưng Hồ Vệ Đông chẳng ho he tiếng nào, nên Cát Phong cũng đành bỏ qua…
Ai ngờ qua một lúc khi cậu ta vừa định ngủ thì đột nhiên Hồ Vệ Đông thấp giọng nói một câu: “Đây là nhà của thủ trưởng chứ không phải của cậu.”
Cát Phong lập tức nổi đóa, cậu ta bò dậy muốn đánh nhau với Hồ Vệ Đông nhưng bị Đào Hồng Anh ở bên cạnh quát dừng.
Mới đầu cậu ta tức tối không sao ngủ nổi, chỉ muốn bò qua đấm Hồ Vệ Đông một trận, lại nghĩ đến việc ném nó ra khỏi cửa sổ, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ mất tiêu, kết quả rất nhanh đã nghe thấy tiếng người sáng sớm dậy chạy bộ ở nhà họ Tiết.
Tiết Vân Lĩnh hô khẩu hiệu còn nói muốn thi với Tiết Viễn Chinh và mấy người Lam Hải Quân.
Gà nhà họ Tiết cũng chịu khó kêu cục ta cục tác hơn gà nhà bọn họ.
Cậu ta bị đánh thức, vừa nghĩ đến Hồ Vệ Đông ở ngay trên giường đất nhà mình là lập tức nổi nóng.
Hồ Vệ Đông không cãi nhau với cậu ta, nhưng vẫn có thể nhẹ nhàng phun một câu khiến lửa giận của Cát Phong bùng cháy đến cực điểm.
Bé trai mười tuổi bị đổ thêm dầu vào lửa không cãi nhau, không đánh nhau mới lạ.
Hồ Vệ Đông cũng chẳng đánh trả mà để yên cho Cát Phong đánh.
Cát Phong đánh vào mặt nó, nó chỉ cấu vào người cậu ta.
Cát Chính Hùng vốn còn rất đắc chí hài lòng, nghĩ có khi mình còn có thể già mà vẫn có con, kết quả nghe thấy cháu trai bắt nạt con riêng ông ta làm sao có thể không tức cho được?
Đây không phải là làm mất mặt ông ta sao?
Ngược lại Lâm Uyển Tinh rất rộng lượng, đỏ hoe mắt rưng rưng lệ liên tục nói không sao: “Trẻ con có đứa nào không đánh nhau, cãi nhau vài trận là ổn thôi.” Cô ta đau lòng xoa mặt Hồ Vệ Đông: “Không sao, chỉ sưng đỏ một chút chứ không tróc da, mẹ luộc quả trứng gà cho con lăn là khỏi.”
Cô ta quay người nói với Cát Phong: “Cát Phong, nếu cháu tức giận thì chửi bà, đánh bà, bà sẽ không oán trách nửa lời, nhưng Vệ Đông là bạn học của cháu, thằng bé vẫn luôn coi cháu là bạn tốt, lúc cháu bị người ta đẩy ngã xuống đất thằng bé đã nói chuyện thay cháu, cháu quên rồi sao?”
Cô ta dùng giọng điều ép dạ cầu toàn như vậy, không hề chỉ trích hay oán trách nửa câu, ngược lại còn dịu dàng ôn hòa khiến Cát Phong có hơi chột dạ, nhưng cậu ta lại không chịu nhận sai.