Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 918 - Chương 918. Không Cần Giả Làm Người Tốt

Chương 918. Không cần giả làm người tốt Chương 918. Không cần giả làm người tốt

Chương 918: Không cần giả làm người tốt

Cậu ta gân cổ lên nói: “Không cần giả làm người tốt.”

Nói rồi cậu ta quay người chạy ra ngoài.

Đào Hồng Anh vội vàng đuổi theo con trai, thuận tiện tới nhà ăn mua bữa sáng.

Lâm Uyển Tinh lại nói với Hồ Vệ Đông: “Đi chạy bộ sáng với chú Tiết đi, phải kiên trì đừng lười biếng.”

Hồ Vệ Đông lại lộ ra vẻ tủi thân, hơi co rúm lại, không muốn đi.

Cát Chính Hùng để ý thấy hết, mới bảo: “Cứ đi đi, có gì mà phải ngại? Cha với mẹ con là vợ chồng hợp pháp được tổ chức phê chuẩn chứ không phải lén lút, cũng không phạm pháp gì, con không cần phải cảm thấy mất mặt.”

Hồ Vệ Đông lập tức đáp: “Con không cảm thấy mất mặt, con chỉ đang nghĩ nên khuyên Cát Phong thế nào, con không muốn mất đi một người bạn tốt như cậu ấy.”

Cát Chính Hùng cười ha ha, nói: “Đứa trẻ Vệ Đông này thật rộng lượng, dịu dàng lương thiện giống y như mẹ con, đi đi.”

Hồ Vệ Đông nói cảm ơn sau đó chạy ra ngoài tập thể dục buổi sáng.

Đào Hồng Anh không ở nhà, Lâm Uyển Tinh nhìn phòng bếp rồi bảo: “Em chuẩn bị bữa sáng vậy.”

Cát Chính Hùng: “Không cần, kêu lính cần vụ tới nhà ăn mua là được.” Ông ta lại bảo: “Sau này tiền và phiếu của anh đều để trong ngăn kéo phòng mình, em cứ chi tiêu thoải mái.”

Lâm Uyển Tinh: “Vâng, nhưng chung quy anh cũng không còn trẻ, ăn mãi ở nhà ăn cũng không tốt, vẫn phải chú ý dưỡng sinh hơn, sau này để em nấu cho, như vậy mỗi ngày anh về nhà đều có cơm ăn.”

Cát Chính Hùng cảm thấy rất ổn, vẫn là mình có một cô vợ càng vừa ý hơn.

Con dâu cả trông thì hiếu thuận nhưng cũng chỉ là nói ngoài miệng, một ngày ba bữa mua ở nhà ăn rồi kêu người mang về nhà, còn cô ta lại rất ít khi xuống bếp. Nói thật, ngày nào cũng ăn cơm tập thể ở nhà ai mà không ngán tận cổ? Tuy rằng ông ta là thủ trưởng có thể hưởng ưu đãi riêng, nhưng ngày nào cũng đưa cơm về nhà, lạnh hay nóng cũng chẳng hợp ý, nào có ngon bằng nhà mình nấu được?

Ông ta không biết phải ngưỡng mộ Tiết Minh Dực ở nhà bên cạnh ngày nào cũng có người nấu cơm cho bao nhiêu.

Lâm Uyển Tinh tìm được một cái tạp dề đi vào bếp làm việc.

Hồ Tiểu Mẫn đã dậy cũng chủ động vào bếp giúp cô ta.

Hai đứa con trai của Đào Hồng Anh vẫn đang ngủ, không người nào dậy giúp đỡ.

Cát Chính Hùng để mắt thấy thế lại cảm thấy Lâm Uyển Tinh biết dạy con, con trai con gái đều tiến bộ và hiểu chuyện, dịu dàng và ngoan ngoãn, đáng để bồi dưỡng.

Ông ta cười bảo: “Tiểu Mẫn còn nhỏ tuổi đã biết làm việc nhà, nhớ chăm chỉ học hành, sau này đảm bảo cho con học một trường đại học tốt.”

Lâm Uyển Tinh biết ông ta đang hứa hẹn tương lai sau này của hai đứa trẻ, cho dù bọn trẻ thi đại học hay là làm lính, ông ta đều sẽ đối xử như nhau giúp đỡ bọn trẻ, lót đường cho tụi nó.

Cát Chính Hùng nói như vậy, cô ta lại càng cảm thấy mình không gả cho nhầm người, chồng già thì đã sao? Chồng già càng biết nóng biết lạnh, càng biết thân thiết nghe lời hơn?

Châu Dung không phải cũng nhắm vào một điểm này mới gả cho ông nội của cô ta hay sao?

Châu Dung có thể, vậy dựa vào cái gì cô ta không thể?

Về phần sẽ bị Lâm Tô Diệp xem trò cười, Lâm Uyển Tinh lại cảm thấy cũng không quan trọng, mình thủ tiết chăm hai đứa con trai sống rất khó khăn, bị người đàm tiếu về quả phụ, lẽ nào Lâm Tô Diệp cô ta không nhìn trò cười của mình chắc?

Thay vì để Lâm Tô Diệp xem trò cười chịu nghèo chịu khổ khổ, khiến hai đứa con phải chịu khổ cùng của mình, còn không bằng gả cho một lão thủ trưởng, ít nhất sau này sẽ không chịu nghèo, sẽ không chịu khổ, tương lai của các con cũng có chỗ dựa.

Cười cái gì?

Bao nhiêu người ngưỡng mộ còn chẳng được đây, dù sao cũng không phải ai Cát Chính Hùng cũng bằng lòng lấy.

Trừ ngủ chung với chồng già có hơi khiến người chán ngán ra thì những cái khác ngược lại cũng cực tốt.

Cô ta xây dựng sẵn tâm lý cho mình, không thấy nhục nhã chút nào cả.

Mới sáng sớm, cô ta ở trong bếp bận tới bận lui, vừa luộc trứng gà, nấu mì, vừa làm dưa muối, thoạt nhìn rất vất vả.

Cát Chính Hùng: “Hay là vẫn nên tìm một người giúp việc đi. Người ở cấp bậc như anh thuê một người giúp việc cũng sẽ không bị người nói gì, em xem bên phía nhà mẹ đẻ mình tìm một người hoặc tìm một người ở quê nhà anh cũng được.”

Lâm Uyển Tinh mừng thầm trong lòng.

Cô ta đã sớm tính toán xong rồi, cô ta muốn thoải mái giống như Châu Dung, không thể bị Cát Chính Hùng sai khiến như giúp việc, bây giờ thấy ông ta chủ động nói tìm giúp việc, cô ta có thể không vui được sao?

Bình Luận (0)
Comment