Chương 919: Tùy em quyết
Điều này chứng tỏ Cát Chính Hùng tôn trọng cô ta, không coi cô ta thành một người giúp việc miễn phí.
Cô ta bảo: “Thật sự không ảnh hưởng gì đến sự nghiệp của anh chứ? Em sợ người ta nói vào nói ra, nói chúng ta thoát ly khỏi bản sắc của nhân dân lao động. Cùng lắm em chỉ vất vả một chút mà thôi, dậy sớm nấu cơm, nếu buổi trưa không kịp về thì ăn cơm nhà ăn, tối Tiểu Mẫn và Vệ Đông về sớm, bọn nhỏ có thể giúp.”
Cát Chính Hùng: “Bỏ đi, đừng vất vả như vậy, cứ tìm một người, tùy em quyết đấy.”
Lâm Uyển Tinh: “Vậy để em xem thế nào.”
Ăn xong bữa sáng, Cát Chính Hùng chủ động nói đưa Lâm Uyển Tinh đi làm, ông ta muốn tới văn phòng của cô ta xem sao, cũng thuận tiện chống lưng cho cô ta để mấy đồng nghiệp kia đừng nói xuyên tạc bậy bạ bắt nạt cô ta.
Nếu để ông ta biết thì đừng trách!
Khi hai người họ đi ra ngoài, Cát Chính Hùng liếc mắt nhìn nhà họ Tiết, dáng người của ông ta cao nên vẫn có thể nhìn thấy nhà bên.
Ông ta thấy bà Tiết đang ở đó cho gà ăn, mới cười bảo: “Em gái, đừng vất vả quá, mau tìm một người giúp việc ở quê lên đi, nhà chúng tôi sắp thuê một người giúp việc tới, sau này không cần tự mình vất vả nữa.”
Bà Tiết ở nhà bên nghe thấy hai người họ ra ngoài vốn theo bản năng cúi thấp người định trốn, ai ngờ vẫn bị ông ta chỉ đích danh tên họ.
Ông thuê bảo mẫu, ông khoe làm mẹ gì vậy?
Tôi là nhân dân lao động, tôi chẳng cần bảo mẫu nhé!
Bà ta cười gượng vài tiếng, thấy Lâm Uyển Tinh khoác cánh tay của Cát Chính Hùng, thoải mái tự nhiên đi qua cửa nhà mình.
Cha chả, đúng là người tài cán đấy, không biết xấu hổ chút nào.
Bà ta nghĩ đến Lâm Tô Diệp nói năm đó Tiết Minh Dực và Lâm Uyển Tinh từng xem mắt, lập tức thầm thấy may mắn, cũng may năm đó con trai không chọn Lâm Uyển Tinh.
Nếu như chọn Lâm Uyển Tinh vậy cái nhà này còn sống yên bình được không?
Đào Hồng Anh về nhà một chuyến, nghe các con nói ông nội muốn tìm một bảo mẫu, còn nói sau này tiền và phiếu của ông đều cho Lâm Tô Diệp chi tiêu cũng làm cô ta tức run cả người.
Được lắm, mới vào cửa đã giành quyền làm chủ nhà của tôi rồi!
Trước đây trong nhà chi tiêu trên cơ bản đều là Cát Chính Hùng quản, tiền lương của cô ta và chồng đều có thể tích góp.
Bây giờ Lâm Uyển Tinh chi tiêu, vậy nếu mình mua gì đó còn không phải tự bỏ tiền của mình à?
Cô ta không nhịn được lại chạy tới nhà họ Tiết kể khổ oán trách với Lâm Tô Diệp.
Dù sao nhà họ Tiết cũng là hàng xóm, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà không giấu được bọn họ, cũng không sợ mất mặt, còn có thể nói hết với bọn họ.
Lâm Tô Diệp vì nhà bên cãi nhau không thể ngủ bù mà có hơi bất mãn, nghe thấy Đào Hồng Anh tới kể khổ cũng chẳng đồng cảm nổi.
Cô ở nhà bên thật sự chỉ có tâm trạng hóng hớt xem trò thôi.
Đào Hồng Anh ở đó kể khổ nói Lâm Uyển Tinh chiếm đoạt lợi ích của cô ta, mà trong đầu Lâm Tô Diệp thì chỉ toàn là buổi sáng Tiết Minh Dực nói muốn đưa cô đi học, cô khéo léo từ chối, anh lại dùng ánh mắt có ý ám chỉ nhìn cô, hình như đang nói có phải sợ anh biết chuyện gì chột dạ không.
Cô biết buổi tối anh khác thường như vậy nhất định là đã nhìn thấy lá thư tình đó rồi.
Bên trên viết nội dung gì lại khiến anh không những không tức giận, ngược lại còn… dịu dàng như vậy?
Còn có mấy thủ đoạn tối qua đó anh học được ở đây!
Một Tiết Minh Dực chính trực đang yên đang lành sao đột nhiên lại biến sắc như vậy!
Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô lúc rời đi buổi sáng cứ như mang theo cái móc.
Cũng không biết thằng khốn nào viết thư tình cho cô, là đơn thuần yêu thầm cô hay là chơi xỏ cô, hay là muốn giở trò xấu, đừng để cô tìm ra được bằng không sẽ cho anh ta biết tay ngay!
Mọi người đã ăn cơm xong, người nên đi làm thì đi làm, người nên đi học thì đi học.
Cô út và Cố Mạnh Chiêu định đi mới gọi Lâm Tô Diệp: “Chị dâu, chị có đi luôn không?”
Lâm Tô Diệp có hơi lười biếng lại hơi mệt, vẫn chưa ngủ đủ nên cô bảo: “Minh Xuân, các em đi trước đi, lát nữa chị đi sau.”
Đào Hồng Anh tưởng Lâm Tô Diệp đồng cảm với mình, đặc biệt ở lại nghe mình kể khổ cũng khiến cô ta cảm động đến mức hốc mắt đỏ hoe: “Tô Diệp, trước đây tôi còn ghen tỵ với cô, chê cười các cô là đồ nhà quê lên tỉnh, tôi… tôi thật sự… tôi xin lỗi cô.”
Lâm Tô Diệp không rõ sao đột nhiên cô ta bắt đầu xin lỗi, thản nhiên bảo: “Không biết không có tội, tôi không coi là thật đâu.”
Mới đầu khi mọi người chưa hiểu nhau nói vài câu châm biếm cũng không có gì cả, cô không để trong lòng, nếu hiểu rồi vẫn nói thì đúng là thiếu đòn.
Cô út chôn Cát Phong xuống đất, Đào Hồng Anh không tới gây rối, sau này Cát Phong cũng không còn nói lời đốn mạt trước mặt người nữa, Lâm Tô Diệp cảm thấy người ta cũng đã thay đổi rồi.