Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 935 - Chương 935. Anh Có Thể Lơ Là Được Sao?

Chương 935. Anh có thể lơ là được sao? Chương 935. Anh có thể lơ là được sao?

Chương 935: Anh có thể lơ là được sao?

Anh có thể lơ là được sao?

Bất cứ người nào muốn lại gần anh nhòm ngó tin tình báo đều không được phép thành công.

Anh hoàn toàn không ngờ Châu Di chỉ đơn thuần là thích anh, muốn tiếp cận anh, dù sao anh cũng đã kết hôn, có vợ có con cả rồi, cho dù tổ chức giới thiệu đối tượng hay là bản thân nữ thanh niên muốn tìm đối tượng cũng sẽ chủ động tránh anh.

Suy nghĩ trong đầu anh cũng chỉ vừa lóe lên rồi vụt tắt, lại kiên trì kêu bộ phận chính trị đi điều tra bối cảnh của Châu Di, bằng không không cho phép cô ta tùy tiện ra vào đại viện quân khu nữa.

Châu Di trực tiếp tức ngu người!

Lâm Uyển Tinh cũng sững sờ!

Cô ta thấy Tiết Minh Dực quay người nhìn về phía Châu Di còn tưởng cuối cùng anh cũng chú ý đến Châu Di rồi.

Ai ngờ vậy mà lại muốn kiểm tra cô ta!

Mã Quốc Hoa có hơi không theo kịp tiết tấu này, dù sao tuổi tác lớn rồi đầu óc xoay chuyển chậm, ông ta bảo: “Tham mưu Tiết, có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì đó rồi không?”

Tiết Minh Dực: “Cho dù có phải hiểu lầm hay không, điều tra một lần chung quy cũng yên tâm hơn.”

Châu Di rất tức giận: “Tiết Minh Dực! Anh quá đáng rồi đấy!”

Tiết Minh Dực lại không để ý đến cô ta mà nói với Mã Quốc Hoa: “Thưa cụ, một người vốn không có giao tình lại nghĩ đủ trăm phương nghìn kế muốn lôi kéo quan hệ với tôi, ngài cảm thấy là tại sao?”

Tại sao?

Trong lòng Mã Quốc Hoa cũng chợt căng thẳng, không khỏi quay đầu nhìn về phía Châu Di, ánh mắt cũng mang theo vẻ dò xét. Tuy rằng ông ta tán thưởng năng lực làm việc của cô ta nhưng nếu cô ta thật sự có vấn đề, vậy cũng không cản trở việc bắt cô ta lại. Trước đây có vài đặc vụ quả thật thích cải trang thành diễn viên, nữ văn công, nữ y tá, phóng viên, là để tiện tiếp cận nhân vật mục tiêu hơn.

Châu Di gấp gáp: “Tôi không phải! Tôi căn hồng miêu chính, không có bất cứ vấn đề gì cả! Tôi chính là phóng viên báo quân đội, lúc vào tòa soạn đã điều tra toàn diện rồi còn gì.”

Mã Quốc Hoa: “Điều tra bên tòa soạn vẫn kém hơn bên bộ đội một chút.”

Châu Di: “Mã lão, tôi cũng sắp được điều đến làm việc ở tập đoàn quân thứ ba rồi, làm sao bối cảnh có khả năng không ổn được?”

Sắp điều qua à?

Lần này không chỉ Tiết Minh Dực mà Mã Quốc Hoa cũng bắt đầu cảnh giác.

Tham mưu Tiết mới nói nghi ngờ cô ta xong, cô ta đã định tới tập đoàn quân thứ ba rồi, đây không phải để cách tham mưu Tiết gần hơn hay sao?

Lẽ nào cô ta thật sự muốn nhòm ngó bí mật quân sự?

Lâm Uyển Tinh thật sự không ngờ sự việc sẽ phát triển theo chiều hướng này, Tiết Minh Dực thật sự biết chọc tức người. Lúc trước cô ta trả tiền anh cũng như thế, cô ta muốn khiến anh từ chối nhưng anh lại thành thật nhận tiền.

Người này… bạn không thể vòng vo tám khúc với anh, bạn phải nói thẳng, bằng không anh chắc chắn sẽ nghĩ sai.

Cô ta vội vàng làm chứng cho Châu Di: “Mã lão, Minh… tham mưu Tiết, Châu Di thật sự không phải người đáng nghi đâu, cô ấy hoàn toàn nhiệt tình yêu bộ đội, muốn tới bộ đội làm việc, trước đây vẫn chưa có cơ hội nhưng bây giờ vì công tác đột xuất được đặc cách đề bạt mà thôi.”

Châu Di: “Là như vậy đó.”

Hai mắt của Tiết Minh Dực như điện, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Nếu đã như thế, thẩm tra chính trị vẫn cần thiết, sau này cách xa tôi một chút, con người tôi đa nghi, người không quen tiếp cận tôi, tôi sẽ nghi ngờ có phải đối phương muốn ăn cắp tình báo hay không?”

Anh không thích giao tiếp, trừ phi có công việc cần thiết cũng không có người nào tìm anh nói chuyện, đặc biệt là người không quen không có liên hệ công tác lại cứ liên tục dò xét trước mặt anh, không phải có quỷ thì cũng có quái.

Anh kêu Trịnh Viện Triều đi tới bộ phận chính trị một chuyến tìm chủ nhiệm Khưu nói rõ tình hình, kêu chủ nhiệm Khưu hoặc Quách Trừng đích thân dẫn người đi làm công tác kiểm tra chính trị cho Châu Di, cần phải chi tiết không được bỏ sót.

Anh lạnh lùng nói: “Không hàm oan người tốt cũng không bỏ qua cho kẻ xấu.”

Trịnh Viện Triều: “Tham mưu trưởng, anh yên tâm, em đi ngay đây.”

Tiết Minh Dực tạm biệt Mã Quốc Hoa đi thẳng về nhà.

Châu Di tức phát khóc.

Lâm Uyển Tinh cũng cạn lời rồi, không ngờ Tiết Minh Dực sẽ… vô tình lạnh lùng, không nể mặt đến vậy.

Mã Quốc Hoa cũng cảm thấy hơi ngại ngùng: “Ôi, trời cũng tối rồi, hai vị cũng mau đi làm việc đi, tôi cũng phải về đây.”

Tháng năm ngày dài đêm ngắn, nhưng bảy rưỡi cũng đã tối mù, ánh đèn đường lại không sáng đến thế.

Bình Luận (0)
Comment