Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 936 - Chương 936. Khó Xử?

Chương 936. Khó xử? Chương 936. Khó xử?

Chương 936: Khó xử?

Trái tim của Châu Di còn tối tăm mờ mịt hơn cả ánh đèn đường này.

Cô ta không ăn thịt dê cũng ám một thân mùi tanh, chẳng hiểu sao lại bị người kiểm tra chính trị, thế này kêu đồng nghiệp và người nhà cô ta nhìn cô ta thế nào đây?

Đây đúng thật còn khó xử hơn vị vả vào mặt ngay trước chốn đông người.

Tiết Minh Dực lại chưa bao giờ quan tâm người khác có khó xử hay không, anh chỉ dựa theo chế độ và điều lệ để làm việc, anh nắm tình hình quân sự quan trọng trong tay, có người không quen cố tình tiếp cận vậy điều tra đối phương cũng là chuyện cần thiết.

Khó xử?

Sợ khó xử vậy đừng tiếp cận nữa.

Đợi anh về nhà trời đã tối mịt, đám người Lâm Tô Diệp đều đã ăn cơm xong, đang ở đó làm việc riêng.

Thấy anh về, cô tươi cười đi lên đón: “Đã ăn cơm chưa?”

Tiết Minh Dực: “Vẫn chưa, trên đường gặp chút chuyện cần xử lý một chút.” Thấy cô cười có thâm ý khác, anh nắm bàn tay cô, cúi mắt nhìn cô, làm như lơ đễnh hỏi: “Đây là vừa mới nhận được thư tình mới sao?”

Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Anh đoán xem!”

Tiết Minh Dực: “…”

Khi ăn cơm, Tiết Minh Dực nói với Lâm Tô Diệp mấy ngày nữa anh phải đi công tác.

Lâm Tô Diệp bối rối bảo: “Bộ đội cũng phải đi công tác sao?” Cô tưởng chỉ có học bổ túc và diễn tập thôi chứ.

Tiết Minh Dực: “Đi tới bộ đội khác ở một khoảng thời gian, mở hội thảo luận học hỏi.”

Hội thảo luận học hỏi chỉ là lý do ngoài mặt, mục đích chân chính là kiểm tra biên cảnh bên đó. Mấy tham mưu tác chiến này như bọn họ cần phải học rất nhiều thứ, không phải chỉ cần ở nơi đóng quân của bộ đội mình là được, mà phải tới các nơi khác trên tổ quốc tiến hành nghiên cứu và điều tra thực địa.

Các quân khu lớn, các biên cảnh, bọn họ đều phải ở một khoảng thời gian, tìm hiểu phong cảnh và dân sinh ở đó, địa hình thế nào, khí hậu thay đổi ra sao…

Chỉ có thuộc nằm lòng mới có thể nhanh chóng làm ra phản ứng vào thời điểm tình huống đột phát được.

Lâm Tô Diệp gật đầu: “Nếu đi tới bên biên cảnh đó, anh có thể ăn quen đồ ăn bên đó không? Có phải bọn họ đều ăn cay cả không? Bọn họ có ăn bánh bao không? Nếu như chỉ ăn gạo anh có ăn quen được không?”

Đôi mắt của Tiết Minh Dực hơi sáng lên, nhìn vợ anh với vẻ nghi ngờ: “Em đoán xem?”

Lâm Tô Diệp: “Ôi giời ạ, bọn em cũng toàn nghe radio cả thôi, gần đây toàn nói đến bọn họ.”

Trước đây nói phía bắc, đảo Trân Bảo, yêu cầu đào hang sâu, tích trữ nhiều lương thực, còn nói phải tiến hành chiến tranh hạt nhân, kết quả sợ bóng sợ gió một hồi cũng không đánh.

Bây giờ cả ngày radio nói tới bên đó, rất nhiều người lại đang đoán có phải sắp chiến tranh rồi không.

Từ sau khi gấu trắng phía bắc và nước ta đoạn tuyệt, quốc gia bên đó vô cùng biết gây rối, nhiều lần thăm dò ở biên giới trông rất thiếu đòn.

Cho dù có chiến tranh hay không tóm lại vẫn phải biết người biết ta.

Tiết Minh Dực nở nụ cười: “Không sai.”

Có thể liên tưởng đến cái này chứng tỏ cô cũng đủ nhanh nhạy.

Tiết Minh Dực rót nửa ca trà cho anh, ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng lướt qua mấy chữ vì dân phục vụ bên trên, sau đó làm như không có gì hỏi: “Vậy đồng chí phóng viên kia có đi hay không?”

Tiết Minh Dực: “Phóng viên nào?”

Anh đi khảo sát chỉ dẫn tham mưu, lính thông tin liên lạc, nhân viên thư ký, chứ dẫn phóng viên đi làm gì?

Lâm Tô Diệp nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh: “Thì chính là phóng viên báo quân kia đó, rất thân với anh, còn từng phỏng vấn anh nữa mà.”

Tiết Minh Dực nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Anh không biết phóng viên nào rất thân cả, em đang nói ai vậy?”

Lâm Tô Diệp nhớ đến phóng viên mà mẹ chồng nói đó còn muốn phỏng vấn cô, chắc hẳn là người Lâm Uyển Tinh quen biết.

Cô phóng viên này chắc tám phần là nữ phóng viên trong thư nặc danh rồi.

Cô bảo: “Hôm nay có nữ phóng viên tới tìm Lâm Uyển Tinh, lúc anh về không gặp sao?”

Đợi sau khi Châu Di và Lâm Uyển Tinh đi rồi, trong lòng Lâm Tô Diệp vẫn có hơi khó chịu. Nữ phóng viên này tới tìm Lâm Uyển Tinh hay là mượn cớ tìm Lâm Uyển Tinh để tìm Tiết Minh Dực?

Tuy rằng cô không coi lá thư nặc danh đó là chuyện to tát gì, cũng tin Tiết Minh Dực và phóng viên nữ đó không có chuyện gì cả, nhưng có người nhớ thương chồng mình, ai mà dễ chịu cho nổi?

Lý trí là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác.

Trong lòng không thoải mái đương nhiên phải giãy nảy nói bóng nói gió một trận rồi.

Bình Luận (0)
Comment