Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 937 - Chương 937. Sao Lại Kinh Ngạc Như Vậy

Chương 937. Sao lại kinh ngạc như vậy Chương 937. Sao lại kinh ngạc như vậy

Chương 937: Sao lại kinh ngạc như vậy

Lần này Tiết Minh Dực hiểu rồi: “Em nói phóng viên Châu hả? Gặp rồi, nhưng anh với cô ta không quen biết.”

Lâm Tô Diệp: “…”

Anh nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, cười hỏi: “Sao lại kinh ngạc như vậy?”

Lâm Tô Diệp bĩu môi: “Không quen? Không phải cô ta còn từng phỏng vấn anh sao?”

Tiết Minh Dực: “Phỏng vấn Mã lão, thuận tiện phỏng vấn anh.”

Tiểu Lĩnh đang ngồi trong phòng làm bài tập về nhà không kiềm chế nổi nữa, cậu bé làm sao có thể chuyên tâm làm bài tập cho được? Từ lúc cha về nhà ở bên ngoài nói chuyện với mẹ, cậu bé vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai lên nghe rồi.

Phỏng vấn?

Cái này cậu bé biết này!

Tiểu Lĩnh vội vàng ngoáy xong nét bút cuối cùng rồi chạy ra ngoài: “Mẹ, con biết phóng viên Châu đó ạ, cô ta phỏng vấn cha con còn phỏng vấn cả con nữa đó.”

Lâm Tô Diệp: “…”

Tiết Minh Dực hơi nhíu mày: “Chuyện từ bao giờ?”

Toa Toa cũng chạy ra chen vào ngồi bên cạnh Lâm Tô Diệp, nghe bọn họ nói chuyện.

Tiểu Lĩnh nói lại chuyện hôm đó Tiết Minh Dực tới nhà Mã Quốc Hoa ăn cơm, sau khi Châu Di tiễn anh đi đã thuận tiện phỏng vấn cậu bé và Lam Hải Quân.

Lâm Tô Diệp: “Đứa trẻ nhà con, người lớn làm việc con tới góp vui làm gì? Sao con không nói cho mẹ biết?”

Tiểu Lĩnh gãi đầu: “Con thấy cũng không có chuyện gì mà.”

Chủ yếu là không có nguy hiểm gì nên cậu bé mới không để trong lòng, vốn cho là hồng môn yến, kết quả lại rất bình thường, vì thế cậu bé mới ném ra sau đầu thôi.

Cậu bé bảo: “Con nhìn sổ ghi chép của phóng viên Châu đó rồi, cô ta nói cha con không yêu mẹ con, con không đồng ý nên lý luận với cô ta một chút.”

Lâm Tô Diệp nhìn Tiết Minh Dực với vẻ giận dữ.

Tiết Minh Dực: “!”

Cái thứ vớ vẩn gì thế này, phóng viên Châu đó chắc chắn có vấn đề lớn rồi, chắc tám phần là phần tử xấu của thế lực đối địch, bằng không tại sao lại muốn bôi nhọ anh, còn mưu đồ tiếp cận anh đánh cắp tin tình báo!

Anh không yêu vợ anh thì yêu ai?

Tuy rằng chưa bao giờ nói yêu cũng không tiện đặt lời yêu ngay đầu lưỡi, nhưng không có nghĩa anh không yêu vợ mình.

Trước đây anh chỉ nghi ngờ mục đích Châu Di tiếp cận mình, lúc này có bằng chứng cô ta mưu toan chia rẽ gia đình mình lại càng cảm thấy cô ta có động cơ không trong sáng.

Điều tra chính trị nhất định phải làm triệt để!

Cô ta muốn vào tập đoàn quân thứ ba?

Chỉ cần anh không đồng ý, cho dù bộ tư lệnh quân đoàn ba hay là hai bộ chỉ huy sư đoàn khác thì cô ta cũng đừng hòng vào được, cho dù là nhà bếp cũng sẽ không cần cô ta.

Lâm Tô Diệp vốn còn muốn chọc anh, kết quả nhìn bộ dáng đứng đắn, vẻ mặt nghiêm túc cùng tư thế sắp ra lệnh bắt người bất cứ lúc nào này của anh, cô lập tức dừng ngay.

Bỏ đi, người này chưa bao giờ nói đùa, anh nói không quen chính là không quen.

Hôm nay Tiết Minh Dực về nhà muộn, sau bữa cơm cũng không có thời gian đi dạo với vợ nên chỉ có thể giúp dỗ Toa Toa ngủ.

Bình thường Toa Toa đều có thể tự mình ngủ nhưng chỉ cần cha về nhà là đòi cha dỗ. Cô bé vô cùng dễ dỗ, giọng nói trầm thấp hơi khàn của cha mang theo ma lực thôi miên, rất nhanh đã có thể đưa cô bé chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Lúc ngủ, Lâm Tô Diệp vẫn nói lại đơn giản chuyện ở học viện mỹ thuật cho Tiết Minh Dực nghe.

Tuy rằng anh chưa từng tới học viện mỹ thuật nhưng anh vẫn khá quan tâm đến đời sống của cô tại nơi đó, bình thường có thời gian cũng sẽ nói chuyện với cô, nghe cô kể về chuyện ở học viện mỹ thuật.

Dù sao anh cũng không giỏi tán gẫu, cảm thấy ở bộ đội cũng không có gì hay để kể, hai vợ chồng muốn trao đổi ngoại trừ chuyện trong nhà thì chính là chuyện của Lâm Tô Diệp.

Tuy rằng anh không thích nói chuyện nhưng anh thích nghe vợ nói về chuyện nhà chuyện cửa, đặc biệt là cô nằm dựa vào lồng ngực anh, mái tóc rũ lên người anh, trong đôi mắt như nước trong veo đó của cô thi thoảng sẽ ánh lên vẻ giảo hoạt.

Lâm Tô Diệp: “Anh vẫn còn nhớ Chu Tiểu Quyên chứ, cô ta không muốn đi lao động cải tạo nên chạy tới bệnh viện tâm thần trốn rồi.”

Tiết Minh Dực có ấn tượng về Chu Tiểu Quyên, tuy rằng chưa từng gặp nhưng mỗi lần Lâm Tô Diệp nhắc tới cô ta đều mang vẻ mặt khó ở.

Lâm Tô Diệp không muốn anh lo lắng cho nên khi nói đến học viện mỹ thuật với anh đều kể chuyện vui, cảnh sắc, tường vẽ xấu, tường tác phẩm ưu tú, giáo viên và học sinh có cá tính ở học viện mỹ thuật, đương nhiên cũng nói đến tình hình của Hoàng HIển Ninh, chỉ riêng không nói Chu Tiểu Quyên có thái độ thù địch với cô.

Bình Luận (0)
Comment