Chương 136: Anh Sẽ Ủng Hộ Em Chứ? (1)
Chương 136: Anh Sẽ Ủng Hộ Em Chứ? (1)Chương 136: Anh Sẽ Ủng Hộ Em Chứ? (1)
"Lý Giai Dĩnh, cái cặp này cậu mua ở đâu thế, sao mình không nhìn thấy Cung Tiêu Xã có bán con chó con này? Mình còn đi chơi một chuyến đến huyện thành, ở huyện thành cũng không nhìn thấy có cái này."
Gia cảnh nữ sinh này không tồi, có người chú công tác ở huyện thành, cũng ở trong thành lập nghiệp, năm ngoái đi trong thành thăm người thân, tự nhận mình là người có kiến thức, hôm nay khai giảng đang muốn khoe ra một phen, ai biết đụng phải Đại Nha, thế nhưng có một cái cặp sách mới mà chính mình chưa từng thấy lần nào.
Đại Nha nâng cằm lên, đắc ý nói: "Cái này không phải mua, là mợ mình làm cho mình, mợ ấy không chỉ làm cặp sách, còn biết làm động vật nhỏ đáng yêu, còn biết làm quần áo xinh đẹp."
Không đến nửa ngày, tin tức Đại Nha có cái cặp sách xinh đẹp với mợ Đại Nha biết làm cặp sách liền truyên khắp trường.
"Mẹ, con cũng muốn đeo cặp có chó con giống Lý Giai Dĩnh!"
Đi học ngày đầu tiên trở về liền đòi mua đồ, gia trưởng tính tình tốt thì nhẫn nại nghe con nói, tính tình không tốt thì trực tiếp mắng.
"Muốn muốn muốn, mẹ cho con muốn này, học tập không giỏi còn muốn mua đồ! Mua đồ không cần tiêu tiên sao, tiền trong nhà con là gió to quát tới à, tiền đi học cho con vẫn là trong nhà ăn mặc cần kiệm tích cóp được, con thì tốt rồi, còn dám muốn mua cặp sách có chó con gì, xem xem mẹ có đánh con thành chó con không.”
Ai có thể ngờ được, sự nghiệp may vá của Giai Tuệ lại lên đến đỉnh cao nhờ một chiếc cặp xanh lục treo một con thú bông.
Năm 1976 là một năm rung chuyển, cũng là một năm khiến nhân dân cả nước cảm thấy vô cùng xót xa, một năm này, ba vị vĩ nhân lần lượt qua đời, mặc dù công xã thắng lợi cách xa thủ đô ngàn dặm vạn dặm, nhưng tấm lòng người dân công xã kính yêu vĩ nhân không kém bất kì ai, sau khi mấy người già nghe thấy đau lòng rơi lệ, trong trường học cũng triển khai các loại hoạt động tưởng niệm vĩ nhân.
Năm nay Quốc Khánh không náo nhiệt như những năm qua, bởi vì hơn hai mươi ngày trước, chủ tịch vĩ đại là cứu tinh của nhân dân chúng ta đã vĩnh biệt cõi đời.
Cuối tháng mười, đột nhiên công xã gọi Triệu Đông Lâm đi huyện thành họp, cuộc họp này mở ròng rã hai ngày, lúc trở vê mang về cho trưởng thôn một tin tức, đó chính là số bang phái rơi đài.
"Haiz..., cậu nói xem sao có thể nói ngã là ngã đây?"
Trưởng thôn Từ Hải Minh phun ra một ngụm khói, khuôn mặt trong vòng khói lúc sáng lúc tối, ông ta cũng nói không ra cảm giác trong lòng là gì, giống như chỉ nhẹ nhàng thở ra, lại có chút không biết làm thế nào.
Mười năm này cuộc sống của mọi người cũng không dễ dàng, đặc biệt là mấy năm trước, một lời không hợp liền đánh nhau, ông làm trưởng thôn cũng chỉ mang theo một tấm lòng.
"Ý của phía trên là để chúng ta ổn định lòng dân, kịp thời phát hiện vấn đề rồi giải quyết vấn đề, hiện tại tin tức còn chưa lộ ra ngoài, nhưng không loại trừ được người có lòng châm ngòi, Côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa, châu chấu thu được về cũng có thể nhảy nhót'"
Từ Hải Minh gật đầu: "Biết rồi, tính nghiêm trọng của vấn đề này tôi biết, cậu yên tâm, sai lầm trong chính trị tôi tuyệt đối sẽ không phạm phải."
Chẳng qua ông chỉ là một trưởng thôn, không giống Triệu Đông Lâm, là công xã phái tới, họp giống như lần này, công xã điểm danh Triệu Đông Lâm đi, nói rõ phía trên rất coi trọng Triệu Đông Lâm, với tuổi tác của Triệu Đông Lâm, không thể cả một đời ở lại trong thôn làm bí thư chi bộ, chắc chắn sẽ phát triển thăng cấp, nhưng mình thì không giống như vậy, hơn bốn mươi tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, làm một trưởng thôn tốt đã không tệ, mục tiêu lớn nhất của ông chính là ngày nào đó có thể điều nhiệm đến công xã, cho dù là làm gì thì có cái biên chế cán bộ là tốt rồi.
Kỳ thật lãnh đạo phía trên đã suy nghĩ nhiều rồi, dân chúng không quan tâm chính trị, đặc biệt là thôn Thượng Hà cách trung tâm chính trị xa xôi như thế, mọi người chỉ quan tâm có thể ăn no mặc ấm được hay không, có thể an cư lạc nghiệp hay không, còn cái khác căn bản cũng không nghĩ được nhiều như thế.
Cho dù trời sập cũng không sợ, có người trên cao gánh chịu, cái gì mà rơi đài hay không, chỉ cần không ảnh hưởng đến sinh hoạt là được.
"Lần này sao đi lâu thế?"
Trước đó cũng từng đi trong huyện họp, đi buổi sáng thì tối muộn đã về, không giống lần này còn ở trong huyện một đêm.
Đổng Giai Tuệ là người xuyên thời gian, biết quốc gia xảy ra sự kiện lớn ở từng mốc thời gian, nhưng cô cũng như đang ở trên chuyến tàu lịch sử, cũng không thể làm một du khách thờ ơ mọi chuyện, cô lo lắng cho Triệu Đông Lâm là thật lòng, dù sao biết đến nhiều hơn nữa cũng không thể thay thế sinh hoạt bản thân.
Triệu Đông Lâm vừa tắm rửa xong, đang cầm khăn mặt xoa đầu, nghe vợ hỏi, anh cũng không giấu diếm.