Chương 153: Nói Chuyện Chia Nhà (2)
Chương 153: Nói Chuyện Chia Nhà (2)Chương 153: Nói Chuyện Chia Nhà (2)
Giai Tuệ nhìn Trịnh Nguyệt Phân, cũng rất tức giận, không chỉ có vì chính mình cũng là vì Hắc Đản.
Một đứa trẻ có ký ức, từ nhỏ đã trải qua đau khổ bị mẹ vứt bỏ, người bên cạnh phải nên quan tâm cậu bé đầy đủ, để cậu bé tìm lại được phần tình thương của mẹ kia, nhưng sự thật thì sao, luôn có người lấy trẻ con làm bè đi đối phó với người lớn, trẻ con thật là tội nghiệp!
Giai Tuệ đi đến bên người Hắc Đản ngồi xuống, xoa lên cái đầu nhỏ của cậu bé, ôn nhu nói: "Hắc Đản, con là đứa trẻ ngoan, chắc hẳn có thể phân biệt được ai là người thật lòng đối xử tốt với con, con nhìn nhà ta, các cô các bác đều thật lòng đối tốt với con, tấm lòng của dì đối với con cũng như các cô các bác ấy, thím nói với con những lời kia đều không phải là thật, coi như dì đã nói linh tinh, nhưng tình cảm của dì đối với con cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, về sau cho dù là sinh em trai hay em gái cũng được, con cũng là anh cả của bọn nhóc, con phải yêu bọn nhóc giống như bảo vệ Anh Bảo vậy, bởi vì chúng ta là người một nhà, người một nhà thì phải tương thân tương ái."
"Con phải nhớ kỹ một điều, người thật lòng đối tốt với con sẽ không dạy con đi căm hận người khác như thế nào, nếu có một vài người dạy con làm một vài việc không đúng, hoặc là xúi giục quan hệ của chúng ta, người kia tuyệt đối không phải thật lòng yêu thương con. Chuyện ngày hôm nay con không nên suy nghĩ nhiều, chúng ta cùng nhau học cùng cảm nhận, đừng bởi vì vài ba câu của người bên ngoài mà bị ảnh hưởng."
Hắc Đản nhìn Giai Tuệ, khuôn mặt nhỏ trầm mặc nhìn qua hết sức đáng thương, trong mắt lộ ra cảm xúc không giống như đứa trẻ sáu tuổi.
Đang lúc Giai Tuệ có chút khó mở lời, chỉ thấy Hắc Đản khẽ gật đầu, hiển nhiên đã đồng ý với lời của Giai Tuệ. Kỳ thật Hắc Đản cũng không tin thím, tiêu chuẩn phân biệt tốt xấu của trẻ con rất đơn giản, chính là nhìn người này có đối xử tốt với mình hay không.
Cậu bé biết Giai Tuệ không phải mẹ ruột mình, nhưng theo thời gian trôi qua, ký ức của cậu bé với Uông Mai cũng dần dân mơ hồ, cậu bé chỉ biết là từ khi Giai Tuệ xuất hiện trong cuộc sống sinh hoạt của mình, cô đối với cậu bé luôn luôn rất ôn hòa, làm quần áo cho cậu bé, mua đồ ăn cho cậu bé, dạy cậu bé đọc sách biết chữ, còn thường xuyên kể cho cậu bé một số chuyện cổ tích thú vị, cậu bé đã sớm xem cô là mẹ, hoặc là mẹ trong suy nghĩ.
Lúc cùng chơi đùa với các bạn nhỏ khác trong thôn, có rất ít người sẽ dùng điểm mẹ kế ấy để công kích Hắc Đản, bởi vì thế giới của trẻ con rất đơn giản, bọn trẻ nhìn thấy Hắc Đản luôn có quần áo mới mặc, trên người luôn mang theo bánh kẹo điểm tâm, còn có khăn tay thêu hình động vật nhỏ, lại còn biết rất nhiều chuyện cổ tích thú vị, ví dụ như "Rùa thỏ thi chạy": "Cô bé quàng khăn đỏ vào lão sói xám", mọi người thường hâm mộ nói: "Hắc Đản, mẹ kế của cậu đối xử với cậu thật là tốt."
"Hắc Đản, chúng ta đổi mẹ đi, mình cho cậu mẹ mình, cậu cho mình mẹ của cậu đi."
"Đây không phải là mẹ ruột Hắc Đản, đó là mẹ kế của Hắc Đản."
"Mình cũng muốn mẹ kế như thế."
"Mẹ ruột mình còn không bằng mẹ kế Hắc Đản đâu."
"Đúng đấy, mẹ ruột mình còn không may quần áo cho mình, cũng không mua đồ ăn cho mình, còn đánh mình mỗi ngày."
Nghe nhiều, ngược lại thật sự là không cảm thấy mẹ kế có cái gì không tốt, mà lại thành một loại biểu tượng quang vinh, có vài đứa trẻ vê nhà còn ồn ào nói cái này, ví dụ như "Mẹ có phải mẹ ruột con không, còn không tốt bằng mẹ kế của Hắc Đản nhà người ta ", đương nhiên kết quả là bị nhà đánh cho một trận.
Nhìn thấy Hắc Đản gật đầu, lúc này Giai Tuệ mới an tâm, đứa nhỏ này đa cảm, cô thật sự sợ cậu bé để những lời vô liêm sỉ của Trịnh Nguyệt Phân ở trong lòng, cô mang thai cũng không yên tâm, không phải sợ hãi Hắc Đản làm cái gì gây bất lợi cho cô, mà là sợ làm tăng vấn đề tâm lý của Hắc Đản lên, khiến cho quan hệ giữa hai người ngày càng xa cách, cuối cùng đến mức không cách nào vãn hồi.
Cô đứng dậy kéo tay Hắc Đản, chỉ vào Anh Bảo vẻ mặt mơ hồ, đang ngồi ăn kẹo ở trên băng ghế nhỏ nói: "Con là đứa trẻ ngoan, như thế này đi, con đưa em gái vào trong phòng đi, người lớn cần nói chuyện quan trọng, con nít không thể nghe được."
Hắc Đản rất muốn nói cậu bé đã không phải là con nít, cậu bé lớn hơn Anh Bảo mấy tuổi cơ, nhưng dưới ánh mắt Giai Tuệ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Giai Tuệ thở ra một hơi, đi đến bên người Triệu Đông Lâm nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi lên nhà chính nói đi, bị người khác nhìn thấy thì không dễ coi cho lắm."
Triệu Đông Lâm gật đầu. ...
"Trong nhà xảy ra chuyện gì?"