[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 196 - Chương 196: Cuộc Sống Mới (4)

Chương 196: Cuộc Sống Mới (4) Chương 196: Cuộc Sống Mới (4)Chương 196: Cuộc Sống Mới (4)

Không phải Đổng Giai Tuệ sẽ lợi dụng ngược đãi Hắc Đản hay gì đó, nhưng tính cách của Hắc Đản là quá tự trọng, Triệu Thải Hà là một người cô, đã nhìn thấy điều đó, ngay cả khi Đổng Giai Tuệ sẵn sàng cho đi, Hắc Đản cũng chưa chắc đã muốn điều đó.

Đứa trẻ này, phải để nó tự cố gắng.

Nhưng cũng không sao cả, người ta chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.

Ngày hôm sau, Triệu Đông Lâm lần đầu tiên đi cùng em gái Mỹ Hương đến trường để đăng ký, thẻ xe buýt hàng tháng là 6 nhân dân tệ, sau khi mua thẻ hàng tháng, có thể đi tất cả các chuyến xe buýt trong thành phố không giới hạn số lần.

"Đã như vậy rồi, tốt hơn là em nên về nhà, dù sao có thể đi không giới hạn số lần."

Triệu Mỹ Hương không ngờ ở thành phố đi xe buýt là như vậy, vốn vẫn lăn tăn tiền xe đi đi đi về, nếu đã thế, vậy thà ở nhà.

Đổng Giai Tuệ đã tính toán các khoản cho cô ấy, nhà trường sẽ trợ cấp mười tám nhân dân tệ mỗi tháng và tiền xe buýt là sáu nhân dân tệ. Cô ấy sống ở nhà sẽ tiết kiệm hai bữa ăn vào buổi sáng và buổi tối. Thực tế là không tốn nhiều tiên. Một bữa ăn cho bảy người không khác nhiều so với một bữa ăn cho sáu người.

Vào buổi chiều, Hắc Đản đến trường để tham gia kỳ thi.

"Đây là bạn Triệu Trác Quân à?”

Khi hiệu trưởng nhìn thấy Hắc Đản sạch sẽ gọn gàng, ngoan ngoãn hiểu chuyện, ấn tượng của ông ấy về cậu rất tốt.

"Đây là bài kiểm tra năm ngoái của lớp hai, em xem xem rồi làm trước."

Hiệu trưởng ban đầu muốn thi bài lớp một, nhưng sau đó ông nghĩ, vì cậu đã học lớp hai rồi, nên làm bài của lớp hai trước. Ông đã nghĩ kĩ rồi, chỉ cần bài kiểm tra lớp một đạt sáu mươi điểm, sẽ để Hắc Đản học lại, cho dù mất mặt với Triệu Đông Lâm một lần.

Mặc dù Triệu Đông Lâm chỉ đến từ vùng nông thôn, không có tiền bạc hay gia cảnh nhưng anh ấy đã thi đỗ vào Đại học Ngô Đông, sinh viên đại học những năm này rất nổi tiếng, thật khó để nói điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, chỉ là nhận thêm một học sinh, không phải là tội gì cả.

Hắc Đản lấy bài kiểm tra, tìm một cái bàn và ngồi xuống, lấy bút từ cặp sách và bắt đầu làm các câu hỏi.

Hiệu trưởng hơi ngạc nhiên khi thấy cậu ấy cầm bút, những đứa trẻ nhỏ, không đủ lực ở cổ tay, dù có viết bút bi cũng không thể viết tốt, vì vậy, hầu hết học sinh lớp dưới đều sử dụng bút chì, đợi Hắc Đản viết tiếp, Hiệu trưởng như bị tát vào mặt, vì nét chữ của Hắc Đản ngang dọc thằng tắp, tuy nét bút rất xanh nhưng đã vượt xa những đứa trẻ cùng trang lứa, rõ ràng là cậu đã từng luyện viết rồi.

Có vẻ như đã đánh giá thấp cậu bé tên là Triệu Trác Quân này, hơn nữa bố mẹ cậu ấy đều là sinh viên đại học, với không khí học tập tốt như vậy thì làm sao điểm của đứa trẻ lại kém được cơ chứ?

Hắc Đản mất nửa tiếng để làm xong bài kiểm tra toán và Ngữ văn, cuối cùng cậu còn kiểm tra lại, Hiệu trưởng đã trực tiếp chấm điểm, cầm bài kiểm tra lên tay, tờ giấy nguyên vẹn, nét chữ tỉ mỉ, xem cả hai bài kiểm tra đều đạt 100 điểm.

"Điểm của bạn Triệu Trác Quân rất tốt. Học kỳ trước, chỉ có hai học sinh lớp hai của trường chúng tôi đạt 100 điểm kép."

Nếu xem xét thời gian làm bài và nét chữ, rõ ràng là Triệu Trác Quân tốt hơn hai người kia.

Lúc này, vẻ mặt của thầy hiệu trưởng thay đổi hẳn, trước đây thì tỏ ra khách sáo mang chút xa lánh nhưng bây giờ thì hoàn toàn niềm nở, những học sinh ưu tú như vậy, trường tiểu học trung tâm Ngô Đông rất cần!

"Thành tích của Triệu Trác Quân hoàn toàn đạt yêu cầu, hơn nữa, với điểm tốt như vậy, trường chúng tôi sẽ không thu phí dự thính."

Triệu Đông Lâm không ngạc nhiên với kết quả của Hắc Đản, nhưng nói với hiệu trưởng hủy phí tài trợ hơi ngoài ý muốn, nhưng hủy thì càng tốt, có ai muốn để con mình tranh giành đâu.

"Thực ra thì Triệu Trác Quân đã tự học đến năm lớp 4 ở nhà rồi."

"2"

Hiệu trưởng rất thích thú, sau một thời gian ngắn tiếp xúc với Triệu Đông Lâm, Triệu Đông Lâm không phải là một người không biết lượng sức, anh ta rất muốn xem thực lực của Triệu Trác Quân này là như thế nào.

Hiệu trưởng lấy ra hai tờ đề thi lớp Bốn từ trong ngăn kéo với vẻ rất hứng thú: "Học sinh Triệu, hay là, em làm bài này nhé? Đây là bài kiểm tra cuối kì của lớp 4 năm ngoái."

Hắc Đản cầm tờ giấy kiểm tra và bắt đầu trả lời trực tiếp các câu hỏi. Lần này, thời gian trả lời dài hơn, môn toàn số lượng bài tính toán tăng lên, môn văn có nhiều bài văn nhỏ.

Năm mươi phút sau, Hắc Đản đưa bài kiểm tra cho hiệu trưởng, người vội vàng bắt đầu chấm bài.

Mười phút sau, hiệu trưởng đặt cây bút đỏ trên tay xuống đây ngưỡng mộ, sự hài lòng trong mắt ông ta gần như tràn ra.

"Triệu Trác Quân thực sự rất xuất sắc, 100 điểm kép nữa! Tôi thậm chí không thể tìm ra điểm trừ cho bài văn."
Bình Luận (0)
Comment