Chương 197: Cuộc Sống Mới (5)
Chương 197: Cuộc Sống Mới (5)Chương 197: Cuộc Sống Mới (5)
Đề bài là mô tả phong cảnh mùa hè, phải hai trăm từ, Hắc Đản viết vê khung cảnh nông thôn vào mùa hè, những khu rừng tươi tốt rậm rạp, tiếng ếch nhái kêu trên đồng, con chạch sau cơn mưa, đàn chim sẻ và đàn cá bụng trắng nhảy trong nước.
"Mặt trời từ từ đi xuống đằng tây, bầu trời như nhuộm một sắc màu hồng nhạt, người chăn bò từ chân núi đi về nhà, một mùi hương tinh khiết bao phủ khắp không trung, phía xa xa các bà các mẹ đang bắt đầu thổi cơm."
Ông ta thậm chí không dám tin đây là bài văn của đứa trẻ mới tám tuổi viết.
Bây giờ, đừng có nói phí dự thính, dù là học phí của bạn này cũng không cần nộp nữal
Hiệu trưởng đang nghĩ, theo tuổi của Triệu Trác Quân, học kỳ sau cậu ta là học lớp ba, nhưng cậu đã tự học nội dung của lớp bốn rồi, cũng đã nắm vững rồi, vậy nên Triệu Trác Quân cũng nên trực tiếp nhảy lớp học luôn lớp năm?
Nhưng nhảy lớp hai lớp cùng một lúc có phải là quá nhiều không? Trường họ hiếm khi có tình trạng nhảy lớp, ít nhất là trong nhiệm kỳ hiệu trưởng của ông ta thì chưa từng có.
"Như thế này đi, nhảy lên lớp Năm thì hơi quá. Với điểm số của Triệu Trác Quân thì việc lên thẳng lớp Bốn là hoàn toàn không có vấn đề gì. Phụ huynh có ý kiến gì không? Có đồng ý cho con em mình nhảy lớp không?
Hôm nay, Triệu Đông Lâm đến với Hắc Đản, trước lúc đi đã nói với Đổng Giai Tuệ, với thành tích của Hắc Đản, hoàn toàn có thể nhảy lớp, câu nói Triệu Đông Lâm vừa nói cũng là muốn nói với hiệu trưởng.
"Con em nó có thể học được, chúng tôi với tư cách là cha mẹ nhất định sẽ hỗ trợ chúng và sẽ không bao giờ ngáng đường." Những lời đường đường chính chính của Triệu Đông Lâm nghe như phát ra âm thanh của tự nhiên trong tai của hiệu trưởng. Anh thậm chí còn nghĩ đến việc để Triệu Trác Quân tham gia cuộc thi viết thư pháp bằng bút cứng và cuộc thi viết văn, cũng không biết đứa trẻ này có sở trường nào khác không. Khi trường học chính thức bắt đầu, anh sẽ phải để thầy đào nó ra.
"Được rồi, chuyện này đã giải quyết xong. Trường chúng tôi sẽ khai giảng vào ngày 10 tháng 3, lớp 4. 1, đều đã đầu tư cho lớp này các thầy cô tốt nhất. Chúc Triệu Trác Quân có một không khí học tập vui vẻ."
Sau khi ra khỏi cổng trường, Triệu Đông Lâm võ vai Hắc Đản.
"Hôm nay con đã thể hiện rất tốt, mẹ phải rất vui khi biết điều này."
Triệu Đông Lâm không nhận ra điều gì sai với những gì mình nói, bình thường nói chuyện với Anh Bảo quen mồm rồi, nhưng với Hắc Đản nghe ra rồi, nhưng anh không mở miệng sửa sai, bởi vì đối với anh, Đổng Giai Tuệ là mẹ của chúng, và anh cũng hy vọng rằng cô ấy sẽ vui vẻ và rằng cô ấy sẽ tự hào vê chính mình.
Sau khi về đến nhà, Triệu Đông Lâm đã nói về thành tích của Hắc Đản ở trường, cả chuyện phí dự thính cũng nói luôn, dù sao sau này không cần dùng đến tiền cũng nói.
Đổng Giai Tuệ nhẹ nhàng xoa đầu Hắc Đản: "Dì biết Hắc Đản của chúng ta không có vấn đề gì, con là đứa trẻ ngoan nhất, học lớp Bốn cũng không thể thả lỏng được, con phải tiếp tục chăm chỉ, con nhớ không?"
Hắc Đản ngoan ngoãn gật đầu.
Trương Xảo Nhi cười gần như không thấy mắt nữa, lúc này, bà cảm thấy việc đến tỉnh thành vất vả như vậy cũng đáng. Hắc Đản quả là một cậu bé ngoan, nếu để đi học trong làng là một điều lãng phí tài nguyên!
Tuy nhiên, trong khi Trương Xảo Nhi vui mừng thì bà cũng có chút thất vọng, nghĩ rằng cuộc sống của gia đình con trai cả ngày càng tốt hơn, cuộc sống của cậu con trai nhỏ lại có chút ảm đạm. Bà nghĩ, hai anh em Đông Lâm và Đông Hà sống rất tình cảm, và khi Đông Lâm có chút ít dư dả, nhất định sẽ sẵn lòng giúp đỡ em trai mình.
Mười ngón tay cũng có ngón ngắn ngón dài, anh chị em trong gia đình sẽ luôn có ngày tốt ngày xấu.
Sau khi trường học khai giảng, cuộc sống của tất cả mọi người đều đã đi vào quy củ.
Đổng Giai Tuệ đưa Hắc Đản đi học, phát hiện bên cạnh trường tiểu học có trường mẫu giáo, lúc đi vê cô tìm người tư vấn, tuổi của Anh Bảo bây giờ cũng đã tới lúc đi học mẫu giáo rồi. Bởi đây là trường công lập thế nên học phí cũng không cao, một học kỳ có ba mươi sáu tệ, còn tiền phí ăn ở tính riêng, một học kỳ cũng chỉ có mười tệ.
Sau khi trở về nhà, Đổng Giai Tuệ hỏi Triệu Đông Lâm rằng anh có muốn gửi Anh Bảo đến trường mẫu giáo không.
"Tất cả trẻ em trên thành phố đều đi học, nhưng thôn của chúng tôi đều không chú ý đến điều này."
Hầu hết cha mẹ của trẻ em ở thành phố đều là tâng lớp được hưởng lương, gửi con cái đi mẫu giáo cũng đáp ứng được yêu cầu của tầng lớp hưởng lương, còn ở nông thôn, trẻ em hầu hết toàn tự lớn lên tùy ý, hơn nữa, cũng không có nhiều giáo viên để trông coi trẻ em.