[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 198 - Chương 198: Sau Khi Tựu Trường (1)

Chương 198: Sau Khi Tựu Trường (1) Chương 198: Sau Khi Tựu Trường (1)Chương 198: Sau Khi Tựu Trường (1)

Triệu Đông Lâm sờ sờ mặt, sau khi vào thành phố, có thể nói tiêu tiền như nước, nếu Anh Bảo đi mẫu giáo, tiền học phí một năm chắc chắn không dưới một trăm tệ.

"Vậy em nghĩ như thế nào? Kinh tế nhà chúng ta đều do em nắm quyền hết mà."

Triệu Đông Lâm nhường cho Đổng Giai Tuệ tòa quyên quyết định, Đổng Giai Tuệ đoán được ý đồ của anh nên liền trợn tròn mắt nhìn anh.

"Em nghĩ hay để con đi học đi, tiếp xúc tập thể sớm sẽ có lợi cho con bé, như vậy không phải sẽ nhàn hơn một chút sao, trong nhà chỉ cần chăm sóc tốt cho Phóng Phóng là được rồi."

Tất nhiên, chủ yếu là để Anh Bảo học chương trình giáo dục chính quy, đối với Đổng Giai Tuệ, người của thế hệ sau mà nói, mẫu giáo là giai đoạn cần thiết của trẻ em.

"Đương nhiên rồi, chúng ta cũng không thể ngồi không một chỗ được, đợi khi nào trường cho nghỉ lễ, chúng ta cố gắng đi xung quanh tìm xem, biết đâu lại tìm ra cách kiếm tiền thì sao."

Những người dễ kiếm tiền nhất trong thời đại này đương nhiên là những chủ doanh nghiệp tự kinh doanh, bây giờ cần làm cái gì làm như thế nào, Đổng Giai Tuệ vẫn chưa có nắm được, cần phải xem xét dựa trên kết hợp với tình hình thực tế.

Triệu Đông Lâm nói: "Để em chịu nhiều khổ cực rồi, đáng ra không nên để em phải lo lắng vê chuyện tiền bạc."

Thành thật mà nói, sau khi vào thành phố, Triệu Đông Lâm chịu rất nhiều áp lực, ở nông thôn, lương một tháng sáu mươi hai tệ là một khoản thu nhập tốt, có thể mang lại cho Đổng Giai Tuệ một cuộc sống tốt. Nhưng sau khi lên thành phố học, không nhưng không có thu nhập mà lại còn phải tiêu tiên không ngớt. "Phụ nữ nắm giữ nửa bầu trời, chúng ta là vợ chồng với nhau, chuyện gì cũng phải gánh vác trách nhiệm cùng nhau."

Cứ như thế, Anh Bảo cũng đã được đi học mẫu giáo, Trương Xảo Nhi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, ban ngày chỉ cần trông coi Phóng Phóng, chập tối đi đón Anh Bảo về là được, Hắc Đản lớn rồi, tan học có thể tự đi bộ về nhà.

*x**

"Xin chào tất cả mọi người, tên tôi là Tạ Minh Lễ. Tôi là giáo viên hướng dẫn của các bạn. Tôi sẽ đồng hành cùng các bạn trong suốt cuộc sống bốn năm đại học."

Giáo viên hướng dẫn đang đứng trên bục giảng mặc áo dài xanh quân đội, trạc ba mươi tuổi, giọng nói dõng dạc hùng hồn và có sức truyền cảm.

"Mọi người đến từ khắp nơi, không phân biệt tuổi tác hay môi trường trưởng thành, nhưng đều có thể tập hợp tại đây, đó chính là duyên số. Đây là buổi gặp mặt đầu tiên trước khi mọi người học chính thức, bây giờ từng người sẽ giới thiệu về bản thân mình."

Sau khi giáo viên hướng dẫn nói xong, học sinh bước lên sân khấu giới thiệu bản thân.

"Xin chào mọi người, tôi là Diệp Lệ Lệ đến từ Hải Thành. Năm nay tôi mười chín tuổi. Sở thích của tôi là ..."

"Xin chào các bạn, tôi là Từ Thương Hải đến từ Khánh Thị, năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, là lão tam giới tiêu chuẩn..."

"Xin chào mọi người, tôi tên là Đổng Giai Tuệ, đến từ xã Thắng Lợi, huyện Giang Khẩu, năm nay tôi hai mươi bốn tuổi. Tôi rất vui khi được nhận vào học tại trường Đại học Ngô Đông, trở thành bạn cùng lớp với mọi người, cuộc sống đại học sau này, hy vọng mọi người cùng giúp đỡ nhau, cùng nhau tiến bội!"

Trong khi Đổng Giai Tuệ đang giới thiệu trên bục giảng, một số học sinh ở bên dưới bàn tán xì xâm. "Cô ấy là ai? Tôi không thấy cô ấy ở ký túc xá."

"Hay là không ở ký túc xá?"

"Nhìn cô ấy rất trẻ, không giống như hai mươi bốn tuổi."

"Cô ấy có nước da trắng, ăn mặc gọn gàng, chắc điều kiện gia đình cũng phải tốt."

Khoa tiếng Anh có tổng số bốn mươi chín sinh viên, trong đó có hai mươi tám sinh viên nữ và hai mươi mốt sinh viên nam, so với cách ăn mặc cầu kì trang điểm lòe loẹt, đàn ông thường chú ý đến ngoại hình và khí chất hơn.

Những sinh viên nam từng kết hôn thì kiên định hơn, còn những sinh viên nam trẻ kia cũng không chú tâm quá nhiều.

Kể từ khi Đổng Giai Tuệ bước vào lớp học, cô ấy đã thu hút sự chú ý của một số sinh viên khác giới.

"Bạn học nữ này trông rất xinh đẹp, tôi nghĩ rằng cô ấy xinh nhất lớp của chúng ta, hai mươi bốn tuổi, không biết đã kết hôn chưa?"

"Chắc chưa đâu, nhìn cô ấy như này không giống đã kết hôn rồi."

"Hai mươi bốn vẫn chưa kết hôn, trong lớp chúng ta thì có thể coi là một bà cô rồi."

"Bà cô thì đã làm sao, một bà cô xinh đẹp như này, tôi cũng thích!"

"Tôi thấy Diệp Lệ Lệ cũng xinh, giống như một trái ớt nhỏ."

"Thôi nào, tôi không thích kiểu đanh đá như vậy đâu, con gái mà, nhẹ nhàng thì tốt hơn chứ."

Bên cạnh Chu Nhược Sâm, một cậu nam sinh tên là Lỗ Cương đang thì thầm với một nam sinh khác ngồi phía bên cạnh, Chu Nhược Sâm không có hứng thú với cái kiểu giới thiệu bản thân như học sinh tiểu học, hơn nữa cha còn bắt cậu từ bỏ nguyện vọng một ở trên thủ đô, thế nên cậu miễn cưỡng đến Ngô Đông này với một tâm trạng vô cùng không vui, suốt buổi gặp mặt của lớp hôm nay, cậu cứ cúi mặt xuống. "Cô ấy có một nụ cười rất đẹp."
Bình Luận (0)
Comment