[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 199 - Chương 199: Sau Khi Tựu Trường (2)

Chương 199: Sau Khi Tựu Trường (2) Chương 199: Sau Khi Tựu Trường (2)Chương 199: Sau Khi Tựu Trường (2)

Lỗ Cương vừa nói xong thì phần tự giới thiệu bản thân của Đổng Giai Tuệ cũng vừa kết thúc, tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng, giáo viên hướng dẫn không để Đổng Giai Tuệ đi xuống, xua tay bảo mọi người dừng võ tay lại.

"Để tôi giới thiệu với mọi người, sinh viên Đổng Giai Tuệ đỗ vào trường chúng ta với thành tích điểm thi xếp thứ hai toàn tỉnh, với điểm thi môn tiếng Anh trọn vẹn số điểm."

Đổng Giai Tuệ ban đầu không ngờ giáo viên hướng dẫn lại đặc biệt giới thiệu về bản thân cô, nhưng sau khi bất ngờ, cô đứng trên bục giảng trước mọi người và nở một nụ cười nhẹ.

Các sinh viên ngồi phía dưới sau khi nghe giáo viên hướng dẫn giới thiệu về Đổng Giai Tuệ, ánh mắt nhìn Đổng Giai Tuệ của mọi người đều đã thay đổi.

Chu Nhậm Sâm cả buổi cúi mặt xuống bàn sau khi nghe xong những lời này cũng ngẩng mặt lên nhìn, cặp lông mày nhạt với núm má đồng tiền ở khóe miệng của Đổng Giai Tuệ đã lọt vào tâm mắt của Chu Nhậm Sâm, khiến cậu có cảm giác ngọt ngào, làm cậu nhớ lại vị của kẹo mạch nha hồi nhỏ cậu ăn.

Gia cảnh nhà Chu Nhậm Sâm cũng khá tốt, cậu là con trai của một cán bộ cấp cao như trong truyền thuyết, sở dĩ cậu học tiếng Anh, là vì anh xuất thân trong một gia đình làm ngoại giao.

Nguyện vọng đầu tiên của anh ấy là một trường đại học ở thủ đô, vì ông nội anh đang điều trị ở Ngô Đông nên cha anh đã nhờ anh đến để "thay ông hiếu thảo cho cha", dành nhiều thời gian hơn cho người già.

Chu Nhậm Sâm phản đối, nhưng trước mặt cha mình, anh ta, với tư cách là một người con, rõ ràng không có quyền phản đối. Ngoài ra, Đại học Ngô Đông cũng là một trường đại học trọng điểm trong nước, giáo sư của khoa tiếng Anh là anh cha anh ấy. Vốn nghĩ rằng vì nền tảng gia đình của mình, điểm tiếng Anh của mình phải thuộc loại tốt nhất, nhưng tôi không ngờ rằng núi cao còn có núi cao hơn.

Trong buổi học đầu tiên, Chu Nhậm Sâm không để ý nghe, chỉ nhớ một cái tên là "Đổng Giai Tuệ."

Giờ học đầu tiên, luyện tập phát âm, Đổng Giai Tuệ và Chu Nhậm Sâm đã giành vị trí đứng đầu tiên, dẫn trước.

Sự xuất sắc của Đổng Giai Tuệ là nhờ việc đã từng học tiếng Anh có bài bản ngày trước của cô ấy, trong khi sự xuất sắc của Chu Nhậm Sâm hoàn toàn là do truyên thống gia đình và sự tiếp cận sớm với nó từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành.

"Qua bài kiểm tra ở lớp này, tôi đã hiểu rõ về trình độ tiếng Anh của mọi người. Có thể nói rằng sự khác biệt là khá lớn ở đây."

Hai người tốt nhất đó có thể học thẳng năm ba hoặc năm bốn đều được, nhưng đại đa số, chỉ có thể chạm vào vạch đầu tiên của môn tiếng Anh.

"Chúng ta là những người đầu tiên sau kỳ thi tuyển sinh đại học mở trở lại, tôi không muốn nói nhiều về vấn đề lịch sử. Bây giờ các bạn đã được nhận vào đại học, mọi người nên dành nhiều thời gian nhất có thể để cải thiện nâng cao bản thân. Chúng ta đã không có sách giáo khoa học trên lớp, còn sách giáo khoa vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu. Vậy thì ở các tiết học sau, mỗi lớp tôi đưa ra một chủ đề, mọi người chuẩn bị sau buổi học đó, từ tiết sau bắt đầu, mỗi học sinh sẽ lần lượt phát biểu trên đây."

Hình thức giáo dục mới này khiến học sinh cảm thấy rất nhiều áp lực, mọi người bây giờ mới có suy nghĩ rằng mình đã là sinh viên đại học.

Sau giờ học, giáo sư giao cho Đổng Giai Tuệ và Chu Nhậm Sâm một nhiệm vụ, là tự tập một vở kịch ngắn với nội dung không giới hạn.

"Hai bạn có nền tảng tốt hơn các bạn học khác, sau này, các bạn sẽ khổ hơn một chút, để kèm các bạn học khác cùng nhau tiến bộ." Sau khi giáo sư rời đi, Đổng Giai Tuệ và Chu Nhậm Sâm nhìn nhau và đều nhìn thấy sự phấn khích và vui mừng trong mắt nhau, nhưng họ vẫn hơi lo lắng.

"Phát âm của bạn rất tốt, đó là cách phát âm chuẩn của người Anh."

Chu Nhậm Sâm là người đầu tiên mở mồm nói.

"Phát âm của bạn cũng rất tuyệt."

Với sự hun đúc tài năng từ gia đình, cách phát âm của Chu Nhậm Sâm là cách phát âm chuẩn của người Mỹ.

Cả hai cùng nhau bước ra khỏi lớp và trao đổi bài tập về nhà mà giáo sư đã giao, Đổng Giai Tuệ cho rằng vừa mới bắt đầu năm học, nội dung kịch ngắn này nên đơn giản ngắn gọn thú vị, không cần quá phức tạp.

"Chà, ý tưởng của bạn rất hay, vậy chúng ta hãy thảo luận tìm chủ đề trước, sau đó mới viết lời thoại tình huống."

Chu Nhậm Sâm đồng ý với quan điểm của Đổng Giai Tuệ, sau khi đi xuống cầu thang trên hành lang, Chu Nhậm Sâm vẫn đang nói chuyện thì thấy Đổng Giai Tuệ chạy đi đột ngột, anh ta kinh ngạc nhìn lên thì thấy Đổng Giai Tuệ đang nắm lấy cánh tay của một người đàn ông cách đó không xa.

"Bạn học này, xin hỏi bạn đang đợi tôi à?"

Đổng Giai Tuệ chạy đến chỗ Triệu Đông Lâm và mỉm cười hỏi.
Bình Luận (0)
Comment