Chương 263: Khả Năng Bảo Vệ Vợ (1)
Chương 263: Khả Năng Bảo Vệ Vợ (1)Chương 263: Khả Năng Bảo Vệ Vợ (1)
"Ông chủ, món chân gà kho tàu nhà ông ngon quá. Lần nào tôi cũng muốn ăn thêm hai cái cũng không có. Lần sau ông có thể làm nhiều thêm được không?"
“Chuyện này...
Lý Vượng Bình không biết trả lời thế nào, đành nhìn vê phía em dâu Đổng Giai Tuệ đang lo sổ sách ở đằng kia.
"Xin lỗi, hiện tại trong tiệm chỉ có thể cung cấp chừng này. Nếu khách hàng muốn có thêm thì hãy báo trước cho chúng tôi, ngày mai chúng tôi sẽ chuẩn bị đủ cho quý khách.”
Nghe vậy, người bên kia hai mắt sáng lên, anh ta rất thích ăn chân gà. Với sức ăn của anh ta, đừng nói là hai, ba cái chân gà, dù có hai, ba mươi cái cũng không có vấn đề gì
"Ồ? Còn có thể đặt trước sao?"
Đổng Giai Tuệ cười nói: "Đương nhiên rồi. Mở cửa buôn bán, điều quan trọng nhất là làm hài lòng khách hàng, nhưng chúng tôi cũng muốn đầu tư sinh lời nữa mà."
Nguyên nhân do nguồn cung hạn chế, không những không dự trữ được trong thời tiết nắng nóng, không tiêu thụ được thì lãng phí nguyên liệu mà đây còn là một hình thức quảng cáo đến với khách hàng, để họ ăn một cách vừa phải, đến độ vẫn còn thèm thuồng, sau đó họ mới luôn nhớ đến và tiếp tục ủng hộ món ăn đó.
Không thể không nói, hầu hết người trong nước đều gặp phải một "tật xấu", những gì họ không thể có được luôn luôn là tốt nhất, những thứ đồ mà có nhiều rồi họ sẽ không tò mò mà tìm đến, nhưng một khi thứ đồ đó trở nên khan hiếm, nó bắt đầu trở thành đồ hiếm lạ nhiều người săn lùng.
"Không ngờ cô gái này lại có đầu óc kinh doanh như vậy. Được, vậy tôi đặt trước hai cân, đúng lúc ngày mai nhà tôi có khách đến, lấy món này ra đãi khách cũng rất tốt. Trưa ngày mai tôi ra lấy nhé."
Nói xong người kia liền muốn rời đi.
"Vui lòng đợi một chút, anh có thể để lại họ tên và phương thức liên lạc của mình không."
Người bên kia quay đầu lại, sắc mặt không tốt lắm: "Sao, mấy người sợ tôi đặt cho có rồi bỏ chạy không lấy à?"
Anh ta là một người đàn ông mập mạp, da thịt trên mặt quá dữ tợn, người khác nhìn thấy có thể sợ hãi, nhưng Đổng Giai Tuệ lại không sợ hãi chút nào.
Cô mở miệng nói như thường: "Nếu anh sẵn sàng trả tiền đặt cọc thì tất nhiên, tôi yêu cầu anh để lại tên và thông tin liên lạc chỉ để đảm bảo quyên lợi của anh. Trong trường hợp có người khác muốn lấy thì đồ đã cọc trong tay anh thì sẽ là của anh, nếu không anh sẽ mất đồ thôi."
Hai cân chân gà dù thật sự khách không đến lấy cũng bán được. Kể cả có bán không hết thì lấy vê ăn cũng hết.
Yêu cầu đăng ký khách của Đổng Giai Tuệ chỉ là để thiết lập một hệ thống hiệu quả, trong trường hợp có nhiều người đặt hàng, nếu họ không đến lấy hàng thì sẽ gây bất lợi cho cửa hàng.
Người kia nghe Đổng Giai Tuệ giải thích như vậy cũng miễn cưỡng không chấp nhặt, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái. Lúc cầm bút viết tên và địa chỉ của mình, miệng vẫn không nhịn được mà oán giận vài câu.
"Trông thì xinh đẹp mà tính tình lại đanh đá như vậy, đúng là uổng phí khuôn mặt này."
Anh ta nói rất nhỏ nên Đổng Giai Tuệ không nghe rõ, nhưng Lý Vượng Bình đứng cạnh anh ta đã nghe thấy hết.
Thật ra Lý Vượng Bình đứng bên cạnh đã sớm đổ mồ hôi hột. Chuyện này tuy không phải chuyện lớn nhưng nếu anh ấy gặp phải cũng ngây ngốc, không biết giải quyết thế nào. Vẫn là em dâu lợi hại, dăm ba câu đã giải quyết hết.
Triệu Đông Lâm không ở đây, anh cùng với Đông Hà ra chợ mua đồ ăn. Vì để đảm bảo độ tươi ngon của nguyên liệu, tiệm cơm mỗi ngày sẽ sử dụng các nguyên liệu nấu ăn mới của ngày đó, không dùng đồ thừa. Chờ Triệu Đông Lâm trở về, Lý Vượng Bình kể cho anh nghe chuyện vừa xảy ra, không sót chỉ tiết nào.
Triệu Đông Lâm nghe xong thì sắc mặt không tốt lắm. Anh luôn bênh vực người của mình, đặc biệt là với Đổng Giai Tuệ. Cô là vợ của anh, ngày thường anh còn không nỡ nói nặng lời một câu mà hôm nay còn bị người ta tỏ thái độ như vậy.
Anh lấy sổ sách kế toán của Đổng Giai Tuệ ra xem, thấy người đặt chân gà là một người tên Đinh Quý Phát, có địa chỉ gân cửa hàng này.
"Đông Lâm, em xem cái này làm gì?”
Lý Vượng Bình lo lắng hỏi
"Không làm gì hết, em chỉ xem một chút thôi."
Cho dù Lý Vương Bình có đơn giản và lương thiện đến đâu, anh cũng sẽ không tin điều này. Nhìn nét mặt của em vợ là như muốn ăn tươi nuốt sống tên đó rồi.
"Em đừng đến nhà anh ta gây sự, dù sao bọn họ cũng là khách."
Triệu Đông Lâm gấp sách lại, nghiêm túc nhìn Lý Vượng Bình, bày tỏ sự không đồng tình với những gì anh ấy vừa nói.
"Khách thì sao, làm khách thì có quyền đành hanh, nói người khác như vậy sao?"
"Anh ta chỉ nhỡ miệng nói thôi, có thể là nói đùa thì sao..."
"Đùa gì mà đùa chứ, vợ của em tính tình tốt hay xấu thì liên quan gì đến hắn ta?"