Chương 265: Khả Năng Bảo Vệ Vợ (3)
Chương 265: Khả Năng Bảo Vệ Vợ (3)Chương 265: Khả Năng Bảo Vệ Vợ (3)
Kể từ khi tiệm cơm nhà họ Lý khai trương, hầu hết gia đình nhà họ Triệu đã đến cửa hàng để giúp đỡ. Lần trước Quý Chấn Phong đến tiệm cơm đã nói với Mỹ Hương về việc này.
"Hả? Nhanh vậy sao? Em còn chưa chuẩn bị tâm lí tốt đâu."
"Đợi em chuẩn bị tốt thì trời mùa hè cũng hết lạnh rồi. Cha mẹ anh đều là người hiên lành, em đi qua ăn một bữa cơm, nói chuyện với bọn họ vài câu. Nếu không biết nói gì thì cứ nhìn anh, anh sẽ ứng phó hộ em."
Anh nói nhẹ nhàng nhưng tâm trạng lo lắng của Mỹ Hương không hề dịu đi chút nào. Cô ấy biết việc gặp cha mẹ chỉ là vấn đề thời gian, tục ngữ cũng đã nói rồi, con dâu xấu cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng.
"Vậy thì anh phải giúp em, anh không thể để em nói chuyện với cha mẹ anh một mình đâu đấy."
"Em yên tâm, không phải lo lắng gì. Cha mẹ anh nhất định sẽ rất thích em."
Mẹ của anh là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, nói năng làm việc gì cũng không mềm mỏng, vì hòa thuận gia đình mà mẹ đã chịu đựng nhiều điều mà chưa bao giờ nặng lời với ai. Mỹ Hương hiền lành và ôn hòa, lại hiểu chuyện như vậy, mẹ anh nhất định sẽ rất thích.
“Tới nhà cháu ăn cơm sao?”
"Đúng vậy, bác gái, bố mẹ cháu đã muốn gặp Mỹ Hương từ lâu. Họ cũng nói, nếu bác và bác trai thấy thích hợp thì hai nhà sẽ gặp nhau luôn."
Trương Xảo Nhi yên tâm, nếu bà không đồng ý chuyện Quý Chấn Phong và Mỹ Hương ở bên nhau thì nhất định sẽ không để Quý Chấn Phong đến cửa. Nhưng điều kiện gia đình nhà họ Quý tốt hơn nhà bà, bà sợ con gái chịu thiệt thòi.
"Con cũng đừng đi tay không, mua chút đồ sang đi. Nếu không có tiền thì lấy tiền mẹ này", Trương Xảo Nhi nhìn Mỹ Hương nói.
"Không, con có tiên mà."
Trong hai năm qua, Mỹ Hương đã tiết kiệm được một số tiền nhờ tài may vá của mình, một phần dành cho việc đi học. Hơn nữa hiện tại cô đã có công việc ổn định, không cần dùng đến tiên cha mẹ nữa.
"Con định chuẩn bị mua gì?"
"Con vẫn chưa quyết định."
"Nếu không thì mua một hộp sữa bột, thêm một ít hoa quả nữa đi?"
"Cũng tốt, nhưng con không có vé sữa bột."
"Mẹ có, để mẹ đi lấy cho con một cái."
Mỹ Hương vui vẻ nắm lấy tay Đổng Giai Tuệ, làm nũng nói: "Chị dâu, vẫn là chị tốt, chuyện gì chị cũng giải quyết được hết."
Đổng Giai Tuệ bất đắc dĩ cười: "Chị có thể làm gì chứ? Nhìn em xem, em với Anh Bảo chẳng khác gì nhau, ai mà bảo là hai cô cháu đâu?"
Mỹ Hương cười phụt một tiếng.
"Là do chị dâu chiều em quá."
Chị dâu hơn cô ấy bốn tuổi, ngoài hiểu biết hơn cô ấy, khôn khéo hơn cô ấy làm cô ấy lúc nào cũng ỷ lại, cũng suýt quên mất chị dâu chỉ hơn mình có mấy tuổi.
Chạng vạng tối, Quý Chấn Phong đến đón Mỹ Hương. Mỹ Hương mặc một chiếc váy liền dài màu xanh lam, chân đi một đôi xăng đan, trên tay đeo chiếc túi màu vàng nhạt mà chị dâu tặng. Cô mua sữa bột và trái cây đến, đang được Quý Chấn Phong cầm trên tay.
"Thế nào, còn căng thẳng sao?"
Mỹ Hương luôn đẹp trong mắt Quý Chấn Phong, nhưng Mỹ Hương của ngày hôm nay trông còn tươi tắn và thanh lịch hơn mọi ngày. Trên đường đi, Quý Chấn Phong còn muốn nắm tay Mỹ Hương nhưng bị cô tránh đi nên anh ngại, sờ sờ mũi.
"Vốn dĩ em đã không lo lắng nữa, nhưng anh vừa nhắc lại làm tim em nhảy dựng lên. Có phải anh cố ý nhắc để làm em lo lắng đúng không?"
Ngày thường Mỹ Hương nói chuyện đều rất nhu nhược, nhỏ nhẹ. Cô nghịch ngợm như giờ lại mang theo chút bộ dạng "ngang ngược vô lí" anh chưa từng thấy qua, làm Quý Chấn Phong đặc biệt bất ngờ, còn có chút tâm tình khác.
Cũng giống như việc ăn quá nhiều táo ngọt, thỉnh thoảng ăn một quả táo chua cũng khá ngon miệng.
Nhà họ Quý sống ở trung tâm thị trấn, tiếp giáp với quận ủy và chính quyền quận, môi trường sống ở đây rất yên tĩnh, vừa đi đến đã thấy không khí trâm xuống.
Quý Chấn Phong đưa Mỹ Hương lên tâng ba và dừng lại trước một cánh cửa có chữ "Quý" ở trước cửa.
Khi bấm chuông cửa, Mỹ Hương đã hít một hơi thật sâu và đứng sau Quý Chấn Phong, vài giây đó cảm thấy dài lạ thường. Chờ đến khi bên trong phát ra một thanh âm mềm mại nói "Tới đây", cô lại không còn khẩn trương như vậy nữa.
"Kẽo kẹt" một tiếng, một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen với mái tóc chải gọn gàng xuất hiện trước mặt Mỹ Hương. Vẻ mặt mang hơi thở văn hóa, khí chất nhã nhặn, bà đeo một cặp kính lão, khóe miệng hơi cong trông rất hiền từ.
"Mẹ, đây là Mỹ Hương."
Quý Chấn Phong đỡ vai Mỹ Hương, đưa cô đến trước mặt Dương Ngọc Cầm. Mỹ Hương cười ngọt ngào nhìn Dương Ngọc Cầm, nói: "Cháu chào cô ạ."
"Được rồi, được rồi, vào nhà ngồi đi."
Đúng như Quý Chấn Phong dự đoán, Dương Ngọc Cầm nhìn thấy Mỹ Hương liền đặc biệt thích.