[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 266 - Chương 266: Lần Đầu Gặp Phụ Huynh (1)

Chương 266: Lần Đầu Gặp Phụ Huynh (1) Chương 266: Lần Đầu Gặp Phụ Huynh (1)Chương 266: Lần Đầu Gặp Phụ Huynh (1)

Cô gái này có khuôn mặt tròn, đôi mắt sáng và sạch khi nhìn mọi người, có cảm giác như một cô gái ngây thơ, không rõ sự đời, trông giống một đứa trẻ. Mỹ Hương vừa nhìn đã thấy là kiểu con gái thuần tịnh thiện lương, không có ý đồ xấu xa.

Dương Ngọc Cầm nắm tay Mỹ Hương vào nhà, bỏ lại con trai phía sau. Mỹ Hương quay đầu nhìn Quý Chấn Phong, Quý Chấn Phong cũng cười một cái cho cô an tâm.

Quý Khánh Minh đang viết thư pháp trong phòng, nghe thấy tiếng động cũng từ trong phòng đi ra.

Dương Ngọc Cầm cười nói với Mỹ Hương: "Đây là cha của Chấn Phong."

"Cháu chào chú ạ."

"Được, được, cháu tên Mỹ Hương đúng không, chúng ta đến sô pha nói chuyện."

Quý Khánh Minh là một nhà lãnh đạo, và đương nhiên ông ấy mang khí chất của một nhà lãnh đạo. Mỹ Hương bất tri bất giác rất tôn kính ông. Loại tôn kính này hoàn toàn là xuất phát từ một người bình thường với một nhà tri thức, chứ không phải từ thân phận bối cảnh. Điểm này Quý Khánh Minh có thể nhìn ra, Dương Ngọc Cầm cũng có thể nhìn ra.

Đơn thuần, thiện lương và nhu hòa là ấn tượng đầu tiên của hai người họ khi lần đầu thấy Mỹ Hương.

"Mỹ Hương hiện đang ông tác ở trường THPT số 1 à?"

Quý Khánh Minh nhấc tách trà trên bàn cà phê lên, nhìn Mỹ Hương đang ngồi nghiêm túc sau chén trà. Dương Ngọc Cầm vào bếp rửa hoa quả, trước khi Mỹ Hương tới bà đã mua nho, sơn trà và một quả dưa hấu to.

"Dạ thưa chú, tháng sáu cháu mới tốt nghiệp."

Mỹ Hương ngồi rất đoan chính, hai chân khép lại, hai tay đặt trên đùi, nhìn qua có thể thấy vừa lo lắng vừa lộ ra một chút khẩn trương.

Quý Khánh Minh ừ một tiếng, gật đầu, đặt lại tách trà xuống bàn cà phê, cười nói với Mỹ Hương: "Con gái đi làm giáo viên rất tốt, công việc ổn định, bản thân công việc rất có ý nghĩa. Đồng chí Đại Lâm đã từng nói mỗi giáo viên là một kỹ sư. Có thể thấy tác động của nghề này đối với con người là rất sâu rộng."

Mỹ Hương nghe rất nghiêm túc, hai mắt sáng ngời, cảm giác như một học sinh tiểu học đang nghe giáo viên giảng bài, thỉnh thoảng lại gật đầu đồng ý làm Quý Chấn Phong thấy rất buồn cười.

Bây giờ anh thấy bạn gái mình giống như một chiếc hộp báu, với đủ loại khuôn mặt, đôi khi như một con mèo ngoan hiền, đôi khi có móng vuốt và đánh nhau dữ dội, đôi khi lại ngốc nghếch đến mức khiến người ta muốn trêu chọc, nhưng trong lòng lại thấy càng yêu hơn, cảm thấy cô có thế nào trông cũng đáng yêu.

"Cha, cha nói điêu này chủ yếu là để ca ngợi mẹ đúng không? Mẹ cả đời là một nhà giáo, tiếng thơm của mẹ tràn ngập ở huyện Vân Triệt."

Dương Ngọc Cầm bưng mâm đựng trái cây từ phòng bếp ra, đi tới trước mặt Mỹ Hương. Những lời chồng và con trai nói và ở trong bếp đều nghe được, bà cũng biết thằng nhóc này đang cố trêu chọc mình.

Bà ngồi xuống nói: "Làm giáo viên thì sao? Làm giáo viên không chỉ dạy dỗ nên người mà còn chăm lo cho gia đình. Từ nhỏ đến lớn mấy đứa đều là do mẹ uốn nắn từng chút một, lúc mấy đứa còn bé đều là mẹ cõng đi học. Mẹ đi dạy, mấy đứa còn chơi gỗ ở ngoài sân để đợi. Cha con công tác bận rộn như vậy, một tháng được ở nhà hai ngày đã là nhiều rồi, căn bản không quản đến mấy đứa."

Quý Khánh Minh nghe xong cũng gật đầu: "Đúng vậy, gia đình chúng ta chủ yếu là do công lao của mẹ con. Điểm này cha cũng rất cảm kích."

Dương Ngọc Cầm liếc chồng một cái, tức giận nói: "Anh nói rất miễn cưỡng. Sao thế, chẳng lẽ em nói sai, hay trong lòng anh không phục?"

Quý Khánh Minh liên tục xua tay: "Không, hoàn toàn không, anh sẽ luôn ghi nhận sự cống hiến quên mình của em cho gia đình này từ tận đáy lòng, vĩnh viễn đồng ý với bất kì câu nào em nói."

Tình cảm hai vợ chồng họ vẫn luôn rất hòa hợp, thỉnh thoảng cũng có cãi vã, đây coi như là phương thức ở chung của hai người mấy chục năm nay, nhưng lại làm cho Mỹ Hương sửng sốt. Trước kia cô cứ nghĩ, cha mẹ Quý Chấn Phong là thành phần tri thức cao cấp, chắc hẳn nói chuyện với nhau cũng rất quy củ, rất lễ nghĩa như người ngoài, không ngờ đến họ cũng cãi nhau như người bình thường, trong lòng cô lập tức cảm thấy rất thân thuộc.

Sau khi "cãi nhau" với chông, Dương Ngọc Cầm mới cảm thấy ngại ngùng, vỗ vào mu bàn tay Mỹ Hương, nói: 'Mỹ Hương, cháu đừng để ý, chúng ta bình thường cũng như vậy đấy."

Bà chỉ vào đĩa hoa quả trên bàn nói: "Đừng ngồi không, ăn trái cây đi. Nho này dì vừa rửa sạch rồi đấy, còn có sơn trà này nữa, rất ngọt, dưa hấu cũng ngọt. Cháu thích cái gì thì ăn cái đó đi, đừng khách sáo."

Mỹ Hương cười đồng ý: "Cảm ơn dì ạ."

Cô lấy một quả nho bỏ vào miệng, Dương Ngọc Cầm cứ nhìn Mỹ Hương mà cười, vẻ mặt cô khi ăn giống như một con sóc nhỏ, làm người khác vừa nhìn đã thích.

"Gia đình cháu thấy Chấn Phong thế nào, có ủng hộ hai đứa không?"
Bình Luận (0)
Comment