Chương 270: Thuận Lợi (2)
Chương 270: Thuận Lợi (2)Chương 270: Thuận Lợi (2)
Trương Xảo Nhi mỉm cười và mời Dương Ngọc Cầm cùng Quý Khánh Minh vào sân, giới thiệu với hai người mọi mọi người trong nhà.
"Đây là con trai lớn của tôi, con dâu lớn của tôi, đây là con trai thứ của tôi, đây là cháu trai cả của tôi, biệt hiệu là Hắc Đản, tên thật là Triệu Trác Quân..."
Đây là lần đầu tiên Dương Ngọc Cầm nhìn thấy người chị dâu hoàn hảo trong miệng Mỹ Hương. Chỉ thấy cô gái với khuôn mặt thông minh, làn da trắng nõn, đứng cùng Mỹ Hương trông như hai chị em ruột. ...
Sắp tới cuối tháng 8, mấy người Đổng Giai Tuệ cũng sắp phải về tỉnh thành.
"Mẹ muốn nói với mấy đứa vài điều."
"Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói vậy?"
"Bụng của chị cả gần tám tháng. Các con đều biết hoàn cảnh nhà họ Lý rồi đấy, mẹ chồng con bé vốn không giúp được gì. Mẹ rất lo lắng cho con bé, bây giờ còn cả tiệm cơm nữa, sinh con xong bộn bề không hết việc. Mẹ muốn ở lại giúp đỡ con bé một thời gian."
Sau khi nghe xong, Triệu Đông Lâm nhìn Đổng Giai Tuệ. Đây là chuyện của chị gái anh, Triệu Đông Lâm nhất định thông cảm, cho nên việc này tùy ý Đổng Giai Tuệ thôi.
"Được ạ, đứa bé sau khi lớn hơn chút có thể gửi đi nhà trẻ, trường học gần nhà, không có gì phải lo lắng."
Cùng lắm thì cô và Đông Lâm hai người vất vả hơn chút, nếu không thì làm sao bây giờ? Mẹ chồng đã nói như vậy, nếu cô không thuận theo thì sẽ mang tiếng xấu mất.
"Đổng Giai Tuệ, mẹ xin lỗi. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nếu mẹ có thể phân thân mình ra thì tốt rồi." "Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Trong tình huống này, chị cả rất cân sự quan tâm của mẹ. Con, Đông Lâm và Đông Hà, mang theo vài đứa bé cũng không có vấn đề gì"
Trương Xảo Nhi cúi đầu khóc, trước khi bà mở miệng, bà đã biết Đổng Giai Tuệ sẽ không nói gì, nhưng trong lòng vẫn thấy rất có lỗi.
Trước khi trở lại thành phố, Đổng Giai Tuệ đã vê nhà mẹ đẻ một chuyến. Mẹ cô biết rằng Trương Xảo Nhi muốn ở nhà chăm con gái lớn, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm.
Tư duy của người dân nông thôn thời đại ngày nay còn tương đối cổ hủ, con gái lấy chồng thì như bát nước đổ đi, còn gia đình bố mẹ đẻ thì chẳng mấy khi ra mắt con dâu, con rể. Đặc biệt nếu gia đình chỉ có con gái thì phải để bằng được con trai.
"Vậy thì làm sao? Đến lớp còn phải lo cơm nước cho gia đình?"
Người lớn không thể tùy ý làm với trẻ em, vì vậy bữa ăn này phải được nấu.
"Không sao đâu, chỉ có buổi sáng và buổi tối thôi. Trường học sẽ lo tiên ăn nếu bọn họ trả tiên vào buổi trưa. Con cũng yên tâm để mấy đứa ở lại trường."
"Haiz, vẫn là khổ cho con. Có nhiều lúc mẹ nghĩ, nếu lúc đấy con không chọn Đông Lâm mà chọn người khác thì sẽ thế nào."
"Mẹ, chúng ta phải nhìn về phía trước, không được lùi. Đông Lâm cũng chẳng có gì không tốt cả. Anh ấy rất tốt với con, nếu đổi người khác có khi đã không cho con đi học đại học rồi."
Còn chuyện làm ăn thì không phải đàn ông nào cũng có thể hiểu được, bạn phải có tư duy và trí tuệ nhất định.
Vì vậy Đổng Giai Tuệ chưa bao giờ hối hận khi kết hôn với Triệu Đông Lâm, cho dù cuộc sống có chút xích mích và khó khăn một chút, lúc đó anh cũng đã là sự lựa chọn tốt nhất rồi. "Còn một điều nữa. Bây giờ chính sách dân tộc được nới lỏng, sau này sẽ càng chú trọng phát triển kinh tế hơn. Gia đình chúng ta không thể tập trung vào việc trông trọt được, chúng tôi phải bắt nhịp với thời đại và tìm ra hướng đi mới đi."
"Vợ chồng chị chồng con cũng là nghe con đấy. Con nói gì họ cũng đều nghe theo ý kiến con."
Không nói đến những thứ khác, chỉ cần nói đến nhà hàng do Triệu Thải Hà mở, nghe nói kinh doanh rất tốt, kiếm được rất nhiều tiền.
Hệ thống trách nhiệm hợp đồng đất đai ở làng Thượng Hà đã được thực hiện đầy đủ, và không có tin tức gì ở làng Đại Vũ vào lúc này. Đổng Giai Tuệ nói với mấy anh, chờ trong thôn nhận thầu mở rộng, chờ họ nói với trưởng thôn muốn mua đất, mặc kệ là đất hoang hay vùng núi, cứ mua về sẽ có dịp sử dụng.
Đất đai màu mỡ, rau quả phát triển tươi tốt nên rất thích hợp để trồng rau ăn quả.
Ngoài ra, thôn Đại Vũ gần thị trấn, giao thông đi lại thuận tiện, rau củ quả trồng rất dễ vận chuyển, chỉ cần tìm được chợ là không cần phải lo.
"Được rồi, con là sinh viên dại học có đầu óc tốt, tất cả sẽ nghe con."
Vài anh em lập tức bày tỏ lập trường và không nói thêm gì nữa, Đổng Giai Tuệ cũng rất cảm động.
Vào ngày thứ ba trước khi khai giảng, Đổng Giai Tuệ cùng Đông lâm và Đông Hà đưa bốn đứa bé về thành phố, lân này họ chỉ mang quần áo và mấy vật dụng cần thiết thôi.
"Mấy đứa nhớ này, nếu thật sự bận quá không kham nổi thì nhắn về cho mẹ."