Chương 291: Quá Tốt (3)
Chương 291: Quá Tốt (3)Chương 291: Quá Tốt (3)
Trương Xảo Nhi nghe đến cuối mới hiểu, sau đó liền không vui.
"Cái thứ gì chứ, tốt xấu gì cũng là họ hàng, không biết xem đây là dịp nào, còn không bằng cả một bà già nông thôn như mẹ."
Kết hôn lần hai thì có làm sao, chưa từng nghe qua người nào kết hôn lần hai sẽ bị thấp hơn một bậc, may mà con gái nhà bà không cần ăn cơm cùng một bàn với cô ta, nếu không sẽ phải bị cô ta ức hiếp đấy.
"Con phải chú ý một chút, đừng bị cô ta bắt nạt."
"Không có việc gì mẹ, con sẽ không cãi nhau với chị ta đâu. Mà nếu chị ta tìm chuyện với con, Chấn Phong nói còn có anh ấy mà."
"Con nhóc ngốc này, sau cứ hở ra là dựa vào Chấn Phong à."
Trương Xảo Nhi tuy nói như vậy, trong lòng cuối cùng cũng vui hơn, như vậy chứng miinh tình cảm giữa con gái và con rể rất tốt.
Bữa trưa rất vui vẻ, Quý Chấn Phong uống không ít rượu, đã hơi ngà ngà say, Mỹ Hương đỡ anh về phòng nghỉ ngơi.
Phòng cô ấy vẫn giống như trước khi kết hôn, sách ở trên bàn không có chút bụi bẩn nào, chắc chắn là người nhà đã dọn dẹp.
Mỹ Hương đang cảm động thì Quý Chấn Phong nằm ở trên giường mở mắt ra nắm lấy tay cô ấy.
"Hả? Muốn uống nước à?"
Quý Chấn Phong cứ như vậy nhìn cô ấy không nói lời nào, chỉ nắm tay Mỹ Hương đặt trên má mình. Mỹ Hương đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ người nhà nhìn thấy.
"Em thấy anh không như uống say lắm, có phải lừa người không?" Quý Chấn Phong dùng môi vuốt ve lòng bàn tay Mỹ Hương, Mỹ Hương ngứa, muốn rút tay về nhưng Quý Chấn Phong dùng sức nắm lấy không cho cô ấy rời đi.
"Không được như vậy, bị người khác thấy không được tốt."
Cô ấy không biết, đều là người từng trải, biết vợ chồng tân hôn dính nhau hơn cả keo dính 502, tất nhiên sẽ không nhìn lén cửa sổ. Không chỉ vậy, Đổng Giai Tuệ còn cho mấy đứa trẻ ra ngoài chơi, không để bọn chúng gào to trong nhà.
"Trước khi kết hôn anh đã muốn vào phòng em, nghĩ sẽ có một ngày được nằm trên giường này, hiện tại rốt cuộc đạt được ước nguyện."
Phòng của con gái đương nhiên không thể tùy tiện đi vào, anh đã tới ký túc xá Mỹ Hương vài lần, mỗi lần đi vào đều có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt. Mà căn phòng này trước khi kết hôn không được đi vào, mỗi lần tới, nhiều đôi mắt nhìn như vậy, anh không dám lỗ mãng trước mặt người nhà họ Triệu.
"Cả ngày trong đầu anh chỉ suy nghĩ cái gì vậy, không thể nghĩ ra gì tốt hơn à."
Quý Chấn Phong cười, hơi nóng phả vào lòng bàn tay Mỹ Hương.
"Trong đầu anh trừ em ra thì không có gì, anh đợi hai mươi mấy năm, thật vất vả mới chờ được người hợp ý, còn không cho suy nghĩ nhiều."
Mỹ Hương mím môi hừ một tiếng: "Chỉ được cái miệng thôi."
"Anh còn có cái khác được hơn, buổi tối về nhà nói cho em nghe."
Một cái nhìn lướt qua, Mỹ Hương đẩy tay ra.
"Em không ngủ cùng anh đâu, tự anh ngủ, tự mình dậy đi."
Nói xong, Mỹ Hương xốc rèm cửa đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại.
Quý Chấn Phong nhìn bóng dáng Mỹ Hương yểu điệu, biết vợ đang xấu hổ buồn bực, anh ấy cũng không nóng nảy, nhắm mắt lại đi ngủ.
Đổng Giai Tuệ ở phòng bếp, nặn viên cho Mỹ Hương mang về, thấy Mỹ Hương đỏ mặt tiến vào, ngâm hiểu trêu chọc: "Ui, sao không ở trong phòng với em rể, còn chạy tới phòng bếp làm gì, khói lửa mịt mù."
"Ai da, chị dâu, chị đừng trêu chọc em nữa."
"Vậy không được, khi chị kết hôn cũng không ít lần bị người trêu ghẹo, hiện tại vất vả lắm mới đến lượt chị trêu ghẹo em."
Mỹ Hương phụt một tiếng bật cười, rửa sạch tay giúp Đổng Giai Tuệ nặn viên.
Quý Chấn Phong ngủ một tiếng rồi tỉnh, giúp Triệu Mãn Trụ chặt củi trong sân, để nấu cơm chiều. Chờ sắc trời dần tối, mang theo Đổng Giai Tuệ và một nồi thịt viên lớn trở về nhà.
Đổng Giai Tuệ và Triệu Đông Lâm nhìn ô tô dần đi xa, mãi đến khi ô tô biến mất không nhìn thấy, hai người nhìn nhau cười đi vào sân.
Trong sân, Phóng Phóng và Thạch Đầu chạy theo, Anh Bảo võ tay đứng ở dưới cây lựu, Hắc Đản ở trong phòng đọc diễn cảm Tiếng Anh, gà vịt vào chuồng, dê núi thò đầu ra hàng rào, tuy rằng là mùa đông, đúng thật là một cảnh tượng yên bình.
"Anh còn nhớ ngày chúng ta kết hôn không?”
"Nhớ chứ, em mặc bộ váy đỏ thẫm, eo rất nhỏ, trên đầu cắm hoa hồng rất lớn, khuôn mặt nho nhỏ, ngẩng đầu nhìn anh bước vào phòng, cào đến ngực anh phát ngựa."
Đổng Giai Tuệ cười: "Anh nói cái gì vậy, chỉ nhớ mấy cái đó thôi à?"
Triệu Đông Lâm nhìn về phía Đổng Giai Tuệ, hôn một cái trên trán cô.
"Cái khó quên nhất, chính là anh nhịn cả đêm, thiếu chút nữa liền nghẹn hỏng cả rồi."
Chuyện anh nói chính là chuyện động phòng, hiện tại Đổng Giai Tuệ nhớ tới còn cảm thấy xấu hổ.
Cô duỗi tay véo một cái vào bên hông Triệu Đông Lâm, không cho anh nói mấy cái này, lại bị Triệu Đông Lâm đè tay lại.