Chương 293: Đến Sau Này (2)
Chương 293: Đến Sau Này (2)Chương 293: Đến Sau Này (2)
Buổi chiều Triệu Đông Lâm vừa về đến huyện liền gọi cho người bạn ở tỉnh thành, nói tình hình hiện giờ.
"Có thể đấy, dù sao xưởng nhà chú tôi ở đâu đều như vậy, nếu là ở quê của Đông Lâm cậu thì cho dù là nể mặt cậu cũng phải đi xem thử."
"Giao thông ở thị trấn Thắng Lợi vẫn rất được, đi xe tải từ quê đến huyện thành chỉ mấy mấy giờ, người dân cũng rất thân thiện."
"Tôi hiểu, địa linh nhân kiệt* mà, nếu không sao có thể bồi dưỡng nhiều nhân tài như các cậu vậy chứ.”
*Địa linh nhân kiệt: Địa linh là tính chất thiêng liêng của đất nước. Cụ Phan Bội Châu viết: Dấu địa linh con Lạc cháu Hồng. Lâu nay ta thường nghe nói "Địa linh sinh nhân kiệt" có nghĩa là đất linh thiêng thì sinh người hào kiệt. Hào kiệt là có tài chí và dũng cảm hơn người.
Triệu Đông Lâm cười sang sảng: "Đúng vậy, khi nào tới thì nói cho tôi một tiếng, tôi sắp xếp người cho cậu, chắc chắn sẽ khiến cậu như đang ở nhà."
"Ai da, cậu xem đi, cậu chính là quá khách khí, đừng chuẩn bị cái gì khác, cứ cho tôi con gà rừng nhà cha vợ của cậu đi, tôi rất thích ăn gà hâm nấm của vợ cậu."
"Vậy thời gian này phải để cho cô Đổng sắp xếp, hiện tại cô ấy còn bận hơn tôi nhiều, mấy ngày nay tôi vẫn chưa gặp được dù chỉ có cái bóng của cô ấy đâu."
"Ui, tôi ngửi được mùi oán phu nơi phòng không gối chiếc đó nha, sao, nhớ vợ rồi!"
"Vợ thì đương nhiên phải nhớ, cậu có thể không nhớ vợ mình à?"
"Tôi không cần nhớ, mỗi ngày tôi đều ở cùng cô ấy, cả hai còn muốn ghét bỏ lân nhau ý chứ."
Triệu Đông Lâm cười: "Được rồi, đứng oán giận trước mặt tôi, hai người các cậu đúng là kiểu đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa."
"Đúng rồi, cô Đổng nhà cậu khi nào có thời gian thì nói cho tôi biết, đến lúc đó tôi đưa vợ và chú qua.”
"Được, cứ thế nhé."
Sau khi buông điện thoại, Triệu Đông Lâm nghĩ nghĩ, lại gọi điện thoại đến văn phòng Đổng Giai Tuệ.
'Alo, xin chào."
Giọng nói quen thuộc truyền đến, trong lòng Triệu Đông Lâm đột nhiên trở nên mềm mại, anh cởi cúc áo trên cổ, dáng ngồi cũng thả lỏng.
"Là anh, Đông Lâm.”
Đổng Giai Tuệ đang chuẩn bị một phân tài liệu phiên dịch, nghe được người đầu dây bên kia chính là Đông Lâm, vui sướng mở miệng nói: "Ừm, sao anh lại gọi điện cho em, trong nhà có chuyện gì à?”
"Không có, chỉ là nhớ em thôi."
Đổng Giai Tuệ cầm điện thoại cười: "Anh đừng lừa em, em còn không biết từ trước đến nay anh đều là người công tư phân minh, sẽ không gọi điện cho em vào giờ làm."
Triệu Đông Lâm cũng cười, nói chuyện xưởng quần áo cho Đổng Giai Tuệ nghe.
"Đây là chuyện tốt mà, có xưởng quần áo, thôn chúng ta có thể sống rồi."
Phát triển kinh tế yêu cầu một chữ 'sống, giống như tài chính vậy, đều là lưu thông. Nếu chỉ là canh tác trồng trọt trong một vòng tròn kín thì không thể phát triển kinh tế, đây cũng là lý do tại sao rất nhiều doanh nghiệp gây ô nhiễm được thành lập trong những ngày cải cách mở ra, và là nguyên nhân sao ở thời điểm kinh tế bão hòa thì lại loại trừ các doanh nghiệp gây ô nhiễm đi.
Xưởng quần áo có tính ô nhiễm nhất định, nhưng so với nhà máy tạo giấy, nhà máy hóa chất thì vẫn tốt hơn một chút. Thêm một điều nữa, xưởng quần áo cần rất nhiều công nhân, như vậy sẽ thúc đẩy việc làm tại chỗ.
"Lão Hình nói muốn ăn gà hầm nấm do em làm, chừng nào em có thể trở về một chuyến?"
Đổng Giai Tuệ làm công việc phiên dịch cho chính phủ, thường xuyên tiếp đãi khách khứa ngoại quốc, huyện Vân cách tỉnh thành hơn một trăm cây, ngồi xe phải gần hai tiếng đồng hồ. Triệu Đông Lâm không có thời gian mỗi ngày đều tới tỉnh thành, Đổng Giai Tuệ cũng không có thời gian trở vê mỗi ngày, hai người cứ như vậy sinh hoạt ở nơi đất khách.
"Ngày kia đi, bây giờ em có rất nhiều tài liệu phải làm, ngày kia chắc chắn em có thể vê một chuyến. Anh nói với lão Hình một tiếng, còn có người trong nhà nữa."
"Ừm, được. Em đừng quá vất cả, chú ý nghỉ ngơi."
"Ừm, anh yên tâm, anh cũng phải tự chăm sóc tốt bản thân. Còn cả mấy đứa trẻ nữa, buổi tối anh nhớ quan tâm nhiều tới bọn chúng nhé, sinh hoạt rồi học tập rồi... Tóm lại là không được thiếu sót."
"Được, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc cô Đổng giao cho."
Trường học của bọn trẻ đã chuyển từ tỉnh thành tới thành phố, lấy tỉnh hình công việc hiện tại của Đổng Giai Tuệ, cô không có biện pháp chăm sóc bọn họ. Triệu Đông Lâm làm việc ở huyện thành, hai người mua một căn phòng ở huyện thành, Trương Xảo Nhi chăm sóc cuộc sống hàng ngày của mấy đứa trẻ ở huyện thành.
"Nói nhiều, vậy cứ như vậy, có chuyện gì chờ tan tầm lại nói."
"Được, em tắt đi."
Đổng Giai Tuệ cười cười, anh chính là như vậy, vĩnh viễn đều để cô tắt điện thoại trước.
Lúc sau Đổng Giai Tuệ tăng cường năng suất làm việc, buổi tối tăng ca đến hơn mười giờ, khi về đến nhà Thẩm Niệm Như đang chờ cô.