[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 295 - Chương 295: Đến Sau Này (4)

Chương 295: Đến Sau Này (4) Chương 295: Đến Sau Này (4)Chương 295: Đến Sau Này (4)

Vốn là nói nhỏ, nhưng sau đó càng nói càng lớn, cuối cùng cả lớp gần như có thể nghe được.

Triệu Trác Quân gấp sách lại, nhìn bạn học ở đằng sau, cầm lấy cắp sách và dù, không học nữa, rời khỏi lớp.

"Ai da, cậu gặp rắc rối rồi, Triệu Trác Quân tức giận rồi."

Bạn học nói xấu che miệng, trong lòng có chút không băn khoăn lại vẫn không thừa nhận mình đã sai, cứng miệng nói: "Mình nói thật mà, người khác cũng nói như vậy chứ đâu chỉ có mình mình."

"Vậy cậu còn biết cái gì, mẹ kế Triệu Trác Quân đang làm cái gì, sao lại trang điểm đẹp như vậy."

"Nghe nói làm việc ở chính phủ tỉnh, làm phiên dịch cho người nước ngoài, thường xuyên mang về chocolate gì gì đó từ nước ngoài về, tiên lương một tháng là hơn hai trăm đó."

"Thật à? Vậy nhà Triệu Trác Quân rất giàu nhỉ."

"Ba cậu ấy cũng làm ở chính phủ."

"Đúng vậy, cậu thấy cách ăn mặc của cậu ấy đều là đồ tốt nhất."

"Mẹ kế của cậu ấy nhìn qua rất hòa ái, cười rất thân thiết, không giống người xấu."

"Đối tốt với cậu ấy thì sao Triệu Trác Quân không gọi cô ấy là mẹ chứ."

"Có lẽ không muốn gọi thôi, có gì đâu."

Mỗi người một lời, nói tới mười phút, khi chủ nhiệm lớp tới thật, thấy bọn họ không học hành nghiêm túc, cực kỳ tức giận.

"Sao lại thế này, cho các cô các cậu học tập, không phải cho các con nói chuyện riêng."

Tất cả mọi người cúi đầu đọc sách, không ai dám lên tiếng, chủ nhiệm lớp dạo qua một vòng, rốt cuộc phát hiện không đúng.

“Triệu Trác Quân đâu?”

Hỏi vài giây mới có một học sinh nhỏ giọng trả lời: "Đi về rồi."

"Đi về rồi?"

Chủ nhiệm lớp không tin, Triệu Trác Quân học tập khắc khổ, chưa bao giờ đi về sớm.

"Thầy ơi, là mẹ kế của Triệu Trác Quân, à không, là mẹ Triệu Trác Quân mang dù cho cậu ấy, sau đó cậu ấy đi rồi."

Trình tự trước sau chính là như vậy, nhưng khoảng ở giữa chó chút chuyện hoàn toàn có thể xem nhẹ nên không kể.

"Như vậy à, được rồi, thầy thấy các con cũng không còn tâm tư đi học, bên ngoài đang mưa rồi, có dù thì đi vê đi, không có thì chờ người trong nhà tới đón."

Các học sinh lập tức gieo hò vui mừng, lúc này cho dù không có dù cũng không muốn đợi, đi chung với bạn học khác về là được rồi.

Phần phật, chỉ trong chốc lát, phòng học đã không còn ai. ...

Triệu Trác Quân khoác cặp sách bung dù đi trên đường. Cho dù tuổi còn nhỏ, cậu đã con đến 1m7, dáng người thiếu niên mảnh khảnh, trên mặt lại không có biểu cảm nào, lại vẫn không che dấu được sự non nớt.

Cậu không ngại người khác nói Đổng Giai Tuệ là mẹ kế của cậu, bởi vì đây chính là sự thật, giống như Đổng Giai Tuệ cũng không hoàn toàn để ý người khác nói về vấn đề hôn nhân của cô vậy. Triệu Trác Quân chỉ để ý tới câu nói kia của người khác, mẹ kế không đối xử tốt với cậu nên cậu mới không gọi một tiếng mẹ.

Trong rất nhiều đêm mất ngủ, Triệu Trác Quân từng âm thầm thêm dũng khí cho mình, muốn nói ra một chữ kia. Nhưng đến sáng, đối mắt với nụ cười dịu dàng của Đổng Giai Tuệ, cậu giống như bị cấm ngôn, căn bản không nói được lời nào.

Cậu tự biết mình là một đứa trẻ làm mình làm mấy, đối thành đứa trẻ khác, có lẽ sớm đã sửa miệng, nguyên nhân chính là vì cậu quá xem nặng vấn đề này nên mới không thể nói ra một cách nhẹ nhàng.

Không phải là cậu bủn xỉn mở miệng, mà là không thể thản nhiên tiếp thu sự chăm sóc và quan tâm kia. Rốt cuộc, cậu là một đứa trẻ bị mẹ ruột vứt bỏ, chỗ nào đáng yêu chứ?

Khi đi ngang qua ngã rẽ, cậu nhìn thấy Đổng Giai Tuệ đang mua thức ăn ở cửa hàng thịt kho.

"Đã về rồi?"

"Đúng vậy, ông chủ, cho ba cân thịt bò."

"Được, có ngay."

"Lại thêm một phần gà nữa, để làm thức ăn khuya cho mấy đứa nhỏ nhà tôi."

"Được, con trai cả nhà cô học sơ trung nhỉ?"

"Vâng, lớp 8, học tập quan trọng, cần phải bồi bổ nhiều."

"Đúng rồi, đây là giai đoạn phát triển, cần phải bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn."

Ông chủ nhanh nhẹn thái thịt bò bỏ vào giấy dầu, gói chắc chắn rồi đưa co Đổng Giai Tuệ.

"Vừa đủ tiên, cô đi thong thả nhé."

Đổng Giai Tuệ xách theo hai túi thịt kho, đôi giày cao gót yểu điệu rời đi, Triệu Trác Quân đứng ở phía sau khóe mắt đã ươn ướt.

Cô luôn thân thiết tự hào gọi cậu là 'con trai cả, 'con trai tôi hoặc là "Trác Quân nhà tôi, cô coi cậu như thế, vậy vì sao cậu lại mãi dừng ở cái thân phận kia mà không bước ra được chứ. Cô chính là mụ mụ, cũng chỉ có cô mới xứng với chữ mẹ.

Tối hôm nay, Đổng Giai Tuệ mang gà đã nấu xong tới.

"Trác Quân, còn chưa ngủ à, dì có nấu gà cho con, đói bụng liền ăn một chút đi."

Đổng Giai Tuệ đặt khay lên bàn học, nói xong liên chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút."

Đổng Giai Tuệ quay đầu, liền thấy con trai cả nhìn mình với vẻ nghiêm túc, bật cười nói: "Làm sao vậy?”

Tim Triệu Trác Quân đập bùm bùm, cậu cố lấy dũng khí mở miệng.
Bình Luận (0)
Comment