[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 296 - Chương 296: Đến Sau Này (5)

Chương 296: Đến Sau Này (5) Chương 296: Đến Sau Này (5)Chương 296: Đến Sau Này (5)

"Mẹ, cảm ơn mẹ. Con vẫn luôn muốn nói với mẹ một tiếng cảm ơn."

Tuy rằng hai chữ này không thể nào biểu đạt hết lòng biết ơn của con nhưng con thật sự muốn nói cho người biết, con biết những gì người phải trả giá, cũng vẫn luôn giữ lòng biết ơn.

Ngay từ đầu Đổng Giai Tuệ vẫn chưa phản ứng lại, còn tưởng mình bị ảo giác, nhưng cô nhìn vẻ mặt của con trai, biết vừa nãy mình không nghe nhầm.

Khóe mắt cô không tự giác đỏ lên, khẽ lau nước mắt cười với Triệu Trác Quân.

"Đứa trẻ ngốc, người mẹ đối tốt với con mình là lẽ đương nhiên mà."

Cậu trưởng thành đã cao hơn cả cô, chỉ là dáng người mảnh khảnh, nhìn như hơi gây, cũng đã có bộ dáng của một thiếu niên.

Nhìn cậu, Đổng Giai Tuệ có cảm giác như nhà có thiếu niên trưởng thành.

"Đừng học quá muộn, ăn thịt gà xong thì đi ngủ đi, ngày mai cùng mẹ đến nhà bà ngoại."

Khóe mắt Triệu Trác Quân cũng đỏ, cậu gật đầu thật mạnh. Ngày mai, cậu rốt cuộc có thể thản nhiên nói, cậu muốn đến nhà bà ngoại.

Đổng Giai Tuệ đỏ mắt trở về phòng ngủ, Triệu Đông Lâm vẫn còn đang làm việc dưới đèn quay đầu lại nhìn cô một cái, phát hiện có điều không ổn, vội vàng đặt bút xuống đi tới.

"Làm sao vậy, em khóc à?”

Đổng Giai Tuệ lắc lắc đầu, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

"Không phải khóc, khóc cảm động thôi."

Triệu Đông Lâm buồn bực: "Khóc cảm động? Em cảm động cái gì?"

Đổng Giai Tuệ nắm tay Triệu Đông Lâm, chơi nghịch với từng ngón tay của anh, cúi đầu chậm rãi mở miệng: "Vừa rồi em mang thức ăn khuya cho Trác Quân, thằng bé gọi em một tiếng mẹ, còn nói cảm ơn em."

Nói xong, nước mắt Đổng Giai Tuệ lại nhịn không được rơi xuống, cô nằm trên vai Triệu Đông Lâm, Triệu Đông Lâm hiểu rõ ôm cô, vỗ nhẹ trên lưng cô, không tiếng động an ủi.

"Em rất hạnh phúc, tuy rằng em không ngại thằng bé có nhận em hay không, cũng không thèm để ý một tiếng xưng hô, nhưng mà em thật sự rất hạnh phúc."

Đổng Giai Tuệ lải nhải nói, cũng không biết mình đang nói cái gì, Triệu Đông Lâm cứ ôm cô như vậy, an ủi: "Anh biết, anh biết."

Anh biết những gì cô phải trả, anh biết cô bao dung, anh cũng biết cô cảm động.

Cũng chính là bởi vì biết, cho nên mới yêu sâu đậm như thế.

Dưới sự giúp đỡ của Triệu Đông Lâm, chú Lão Hình cuối cùng cũng quyết định mở xưởng quần áo ở thị trấn Thắng Lợi, thị trấn cắt ra một khu đất cho nhà họ, nằm ở trung tâm giao thông của thị trấn, còn có các chính sách ưu đãi, cả hai bên đều rất vừa lòng kết quả này.

Rất nhanh đã vào tháng mười, con trai Mỹ Hương, Lỗi Lỗi đã được một tuổi, Quý Khánh Minh và Dương Ngọc Cầm đặc biệt yêu thương cậu cháu trai này, tổ chức tiệc sinh nhật cho Lỗi Lỗi ở khách sạn,

Đổng Giai Tuệ và Đông Lâm dẫn mấy đứa trẻ đến nhà họ Quý trước, rồi tặng quà cho Lỗi Lỗi.

Một đôi vòng tay con giáp khắc chữ phúc, một cái khóa trường sinh (chịu, trả biết cái gì), một cái chăn nhỏ do Đổng Giai Tuệ tự tay làm, một cái xe ba bánh, là loại vừa có thể ngồi vừa có thể đẩy.

Xe ba bánh này do Đổng Giai Tuệ tự thiết kế, rồi nhờ xưởng máy móc dùng thanh thép tốt nhất để làm, còn phun sơn đỏ gừng, cực kỳ đẹp. Chiếc xe này sau khi được phó giám đốc xưởng nhà máy nhìn thấy còn cố ý tìm Đổng Giai Tuệ, muốn sản xuất hàng loạt loại xe con này, đồng ý trả thù lao cho cô. Đổng Giai Tuệ uyển chuyển từ chối thù lao, nhưng vẫn đồng ý cho sản xuất. Nói cho cùng, đây cũng không phải độc quyền của cô, nước ngoài sớm đã xuất hiện loại xe con này, qua mấy năm nữa sẽ thấy rất nhiều trên đường.

Tâm mắt cô vẫn khá xa, một chiếc xe nôi đổi lấy một mối quan hệ, mối quan hệ giữa người với người còn không phải tĩnh lũy theo cách này à.

"Chị dâu, món quà này của chị thật quá tuyệt vời, quá chu đáo."

Người hiểu Đổng Giai Tuệ nhất trừ Triệu Đông Lâm thì chính là Mỹ Hương, Mỹ Hương nhìn thấy chiếc xe nôi này vô cùng cảm động, đây là do chị dâu tự mình tìm người làm. Đối với chị dâu mà nói, khó nhất là có thời gian, công việc của chị dâu bận rộn đến như vậy, mà vẫn còn đặt Lỗi Lỗi ở trong lòng, sao có thể không khiến Mỹ Hương cảm động chứ.

"Đúng là tốt, có chiếc xe nôi này, mẹ mang theo Lỗi Lỗi đi lên phố mua thức ăn cũng tiện hơn, chỉ cần đẩy đi là được."

"Chờ Lỗi Lỗi lớn hơn là có thể tự mình ngồi chơi."

"Đổng Giai Tuệ à, cái đầu của cháu rốt cuộc chứa những thứ gì vậy, sao có thể thông minh đến thế."

Dương Ngọc Cầm cực kỳ thích Đổng Giai Tuệ, người ta có câu "yêu ai yêu cả đường đi, lối vê.

Bà ấy vẫn luôn cho rằng mình là người không có duyên với con dâu, ai biết thằng út có thể tìm được cô con dâu tốt như Mỹ Hương chứ, săn sóc, hiểu chuyện, còn nghe lời người lớn. Mặc kệ có nói đúng không, có dựa theo những gì mình nói mà làm, ít nhất Mỹ Hương không cãi lại ngay lập tức, vẫn giữ mặt mũi cho bà.
Bình Luận (0)
Comment