[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 297: Thời Gian Đẹp Nhất (Mỹ Hương Và Chấn Phong) (1)

Chương 297: Thời Gian Đẹp Nhất (Mỹ Hương Và Chấn Phong) (1) Chương 297: Thời Gian Đẹp Nhất (Mỹ Hương Và Chấn Phong) (1)Chương 297: Thời Gian Đẹp Nhất (Mỹ Hương Và Chấn Phong) (1)

Mà điều khiến Dương Ngọc Cầm vừa lòng nhất chính là sau khi kết hôn, đến tháng thứ hai Mỹ Hương đã có dấu hiệu lớn là mang thai, làm Dương Ngọc Cầm quả thực cười không khép lại miệng được.

Bà có ba đứa cháu cả ngoại và nội, Lỗi Lỗi là đứa trẻ duy nhất lớn lên bên cạnh bà, bà bận ngày bận đêm lo dọn đống phân nước tiểu, tuy rằng vất vả, nhưng bà vẫn rất vui mừng.

"Khi cháu ra nước ngoài thấy trẻ con bên đó thường dùng loại xe đẩy này, cháu chỉ tham khảo thôi."

"Ra nước ngoài có rất nhiều người mà, bác cũng không thấy có người nghĩ ra cách làm chiếc xe này, vẫn là cháu biết suy nghĩ, hiểu được suy một ra ba."

Trong lúc nói chuyện, Quý Giai Lộ và Quý Chấn Lân mang theo một nửa kia đến.

Quý Giai Lộ thì vẫn thân thiết, La Tư Văn thì vẫn là vẻ mặt không tốt.

Từ cái ngày Mỹ Hương kết hôn, sau vụ việc không biết tại sao mà La Tư Văn nhằm vào Đổng Giai Tuệ, mặc kệ là Mỹ Hương hay là Đổng Giai Tuệ đều không thích nổi người này.

Mọi người cùng nhau ngồi trên sô pha uống trà, Lỗi Lỗi chơi xe con rất vui vẻ. Dương Ngọc Cầm vẫn luôn mang ý cười nhìn cháu trai. Trong lúc này, con trai La Tư Văn là Quý Bằng Vũ đột nhiên nói với Dương Ngọc Cầm: "Bà nội, bà có phải thích em trai hơn không, mẹ cháu nói khi cháu một tuổi bà cũng không mở tiệc cho cháu.

Bầu không khí lập tức an tĩnh lại, trên mặt La Tư Văn cũng mang theo một tia không được tự nhiên. Những lời này cô ta lén nói với con trai, không ngờ con trai cứ như vậy nói ra ngoài.

Ý cười trên mặt Dương Ngọc Cầm dừng lại, Quý Khánh Minh từ trước đến nay không tham dự vào chuyện của phụ nữ cũng quay đầu lại đây.

"Tư Văn, những lời này con nói ra trước mắt trẻ con à?"

Lúc này, nếu La Tư Văn cười giải thích hai câu cũng liên cho qua, nhưng cô ta không biết như nào, chỉ mím môi không nói, không phủ nhận đương nhiên chính là cam chịu.

Vẻ mặt xấu hổ của Quý Chấn Lân lộ ra tức giận, loại khó chịu này tích lũy từ ngày này qua tháng khác, anh ấy không cho rằng đây là những lời vô tâm của vợ. Rốt cuộc từ khi kết hôn đến bây giờ, thái độ của vợ anh ấy đối với người nhà anh ấy như nào anh rất rõ ràng. Nhưng vợ chồng là một thể hoàn chỉnh, hôm nay là tiệc một tuổi của cháu trai, không thể làm quá mức khó coi.

"Mẹ, chắc chắn là Bằng Vũ nghe lầm, Tư Văn lại không phải trẻ con, sẽ không thể nói ra được những lời như vậy đâu."

Quý Bằng Vũ còn muốn mở miệng giải thích, lại bị Quý Chấn Lân trừng mắt một cái.

Quý Chấn Phong cúi đầu chơi với con trai Lỗi Lỗi ở trong xe nôi, khóe miệng nở nụ cười châm biếm, không biết là cười nhạo La Tư Văn ngạo mạn vô lễ hay là cười nhạo thái bình giả tạo của anh cả Quý Chấn Lân.

"Được rồi, mặc kệ lời này là ai nói, nó liên quan đến tôi thì tôi phải giải thích ngại tại chỗ này. Lúc trước Bằng Vũ một tuổi, tôi cũng muốn tổ chức, nhưng lúc ấy là La Tư Văn nói không cần phải dùng đứa trẻ để kiếm tiền. Nghe xong lời này tôi còn có thể vui được à? Vì hòa thuận của cái nhà này tôi đã phải nhịn xuống, hiện tại nói vậy là có ý gì?"

Trong nhà có tiệc tùng, họ hàng bạn bè tự nhiên sẽ đến góp phần, những lời La Tư Văn nói rất đau lòng. Lúc đó Dương Ngọc Cầm nghe được sinh hờn dỗi cả một tháng. Sau đó chậm rãi suy nghĩ rồi mới hiểu được, có một số người, không phải chỉ cần trả giá một trái tim chân thành liền có thể nhận lại được hồi báo, có một số người, tâm như khối băng, cho dù sưởi ấm bao lâu cũng không ấm lên được. La Tư Văn đỏ hốc mắt, cô ta không ngờ mẹ chồng có thể làm trò trước mặt nhiều người như vậy khiến cô ta mất mặt. Cô ta thừa nhận lúc ấy mình còn trẻ tuổi, nói chuyện không lựa lời, nhưng không đến mức nhiều năm như vậy đều nhớ tới khuyết điểm của cô ta. Đây không phải đã chứng minh mẹ chồng chưa từng thiệt tình đối xử với cô ta à.

"Tiệc sinh nhật lần này của Lỗi Lỗi, tôi đã nói trước với họ hàng trong nhà là không nhận quà, chỉ muốn cả nhà vui vẻ quây quần bên nhau. Điều kiện nhà tôi không phải quá tốt, nhưng vẫn chưa đến mức làm ăn khó coi như vậy."

Dương Ngọc Cầm hiển nhiên không định bỏ qua cho La Tư Văn, hoặc là nói, nhãn nhịn nhiêu năm như vậy, hôm nay không muộn nhịn nữa, từng câu từng câu ném thể diện La Tư Văn xuống đất rồi dẫm đạp lên.

La Tư Văn đỏ mặt ngực đập phập phồng, bỗng nhiên đứng lên, oán hận nhìn Dương Ngọc Cầm, lại nhìn vê phía Mỹ Hương ở bên cạnh Dương Ngọc Cầm, cười lạnh nói: "Đúng vậy, từ khi mẹ có cô con dâu tốt như này tự nhiên chướng mắt tôi. Ở trong cái nhà này tôi vốn dĩ là người ngoài, tôi ở cữ cũng không thấy được mẹ hầu hạ tốt như vậy, bưng trà đổ nước, giặt quần áo nấu cơm. Cùng là con dâu, đối đãi khác biệt như vậy, còn không phải thương con trai út hơn à. Tôi cũng không cần cái gì nhiều, gia sản thích cho ai thì cho, muốn tôi vẫy vẫy đuôi lấy lòng như con chó Nhật, tôi làm không được!"
Bình Luận (0)
Comment