Chương 300: Có Cố Găng Tất Có Hồi Báo - Triệu Trác Quân (1)
Chương 300: Có Cố Găng Tất Có Hồi Báo - Triệu Trác Quân (1)Chương 300: Có Cố Găng Tất Có Hồi Báo - Triệu Trác Quân (1)
"Đông Hà, hiện tại cậu là ông chủ lớn, không thể chỉ lo phát tài cho bản thân, phải dẫn theo con cháu của làng ta nữa."
Thôn trưởng Đinh Hòe Sơn cùng Triệu Đông Hà hút thuốc tán gẫu, hai anh em nhà họ Triệu một người làm quan trong huyện, một người làm buôn bán ở tỉnh thành. Trừ ngày lễ tết thì rất ít vê thôn, thôn trưởng đây là nhân cơ hội để bắt lấy chỗ Tợi..
Thôn sớm đã thực hiện chế độ hợp đồng sản xuất chung chịu trách nhiệm từ mấy năm trước, việc đồng áng cũng không nhiều, ngoài trừ mùa vụ, lúc bình thường cũng không có nhiều việc. Thế hệ trẻ trong lòng cũng nghĩ đi ra ngoài để làm việc, nhưng không thể vào làm ở nhà máy, lại không có phương pháp nào khác, nhưng mà Đông Hà làm việc ở tỉnh thành, thôn trưởng muốn nhờ Đông Hà tìm cách cho mấy thanh niên đó.
Đông Hà hiểu ý thôn trường, anh ta suy nghĩ, cảm thấy giúp đỡ một chút cũng không sao cả. Mặc kệ nói như thế nào, thôn trưởng vẫn luôn đối tốt với nhà bọn họ.
"Được, cháu có quen biết một người bạn, cậu ấy có ký hợp đồng với một công trình, chỗ đó đang thiếu người. Chú Hòe Sơn, chú tìm mấy thanh niên thành thật, có khả năng làm việc, qua hai ngày nữa cùng cháu đến tỉnh thành."
Đinh Hòe Sơn không ngờ Đông Hà nói chắc chắn như vậy, trong lòng vừa vui lại vừa lòng.
"Được đó, Đông Hà, cậu như vậy mới có thể làm được chuyện lớn. Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ tìm cho cho cậu người giỏi nhất, khỏe nhất trong thôn chúng ta."
Đông Hà hút thuốc nhả khói xong cười, trên mặt lộ ra vẻ tự tin, đây là dáng vẻ chưa từng thấy ở mấy năm trước.
Thời gian rất nhanh đã tới giữa tháng tám, Hắc Đản cần phải tới trường nhập học. Đứa trẻ lân đầu tiên xa nhà, không ai yên tâm, Triệu Đông Lâm có việc ở chính phủ không có biện pháp phân thân, Đổng Giai Tuệ quyết định đưa Hắc Đản tới thủ đô.
Công việc của cô là phiên dịch viên, thường xuyên đi công tác với các đồng chí lãnh đạo tỉnh. Có mấy lần còn đi ra nước ngoài, cho nên đi tới thủ đô người nhà ai cũng đều yên tâm.
Trước khi khai giảng, Đổng Giai Tuệ chuẩn bị hành lý cho Triệu Trác Quân, ăn mặc, mọi thử đều chuẩn bị tỉ mỉ, cuối cùng chất đầy cả hai cái vali.
"Mẹ, không cần mang nhiều như vậy, đơn giản là được."
Khăn trải giường và vỏ chăn quan trọng nhất đều có thể đến trường rồi mua, còn lại mấy bộ quần áo, còn có bộ đồ dùng học tập cậu đã dùng nhiều năm. Mấy cái khác, Triệu Trác Quân cho rằng không quan trọng, cậu là đi học, không phải đi chơi, không cần phải quá chú ý đến ăn mặc.
Nhưng trong lòng cậu lại vô cùng cảm động, đây là sự quan tâm của người mẹ đối với con trai sắp phải đi xa.
"Con học ở xa, ba mẹ không thể thường xuyên đi thăm con được, mấy vại tương này con phải mang đi, mẹ đã cố ý làm cho con đó."
Đổng Giai Tuệ làm tương ớt, tương thịt bò và bơ lạc, cho dù là ăn cơm ăn mì hay là ăn màn thầu đều rất ngon. Cô còn làm cả khô bò, từ nhỏ đến lớn Trác Quân đều rất thích ăn, lần này cô làm mấy cân, mang đi cho bạn học ăn cũng coi như thủ đoạn kết giao bạn bè.
Cô nói tất cả những đạo lý này cho Trác Quân nghe, cứ việc cậu đã không còn là trẻ con, đã hiểu được rất nhiều đạo lý, nhưng cậu vẫn nghe rất nghiêm túc.
Buổi tối ngày trước khi lên thủ đó, Triệu Đông Lâm gọi Hắc Đản vào trong phòng, cho cậu một quyển Tư Trị Thông Giám) *, ở trang đầu tiên viết một câu danh ngôn của chủ tịch M: "Hy vọng ký thác ở trên người các cậu."
*Tư Trị Thông Giám: Một tấm gương cho người cai trị khôn ngoan, một lịch sử tổng quát theo niên đại rộng lớn, được viết bởi Tư Mã Quang (1019-1089) và những người cộng tác trong thời Bắc Tống năm 1084
Nguyên văn câu nói là: "Thế giới là của các bạn, cũng là của chúng ta, nhưng mà xét đến cùng nó vẫn là của các bạn. Thanh niên các bạn tinh thân phấn chấn bồng bột, đang ở thời kỳ thịnh vượng, giống như ánh sáng mặt trời lúc 8- 9 giờ, hy vọng ký thác ở trên người các bạn."
"Từ nhỏ đến lớn con chưa từng khiến ba thất vọng, cho dù là học tập, hay là đối nhân xử thế, ba vẫn luôn tự hào vì con."
Những lời này trực tiếp khiến khóe mắt Trác Quân đỏ hoe, cậu đã 17 tuổi, là thanh niên đã trưởng thành, vóc dáng cao gầy, tấm lưng thẳng, ánh mắt trong sáng kiên nghị, đồng thời cũng mang theo một tia kỳ vọng khao khát, không sợ hãi đối với tương lai của người thanh niên.
Cậu có khuôn mặt điển trai, diện mạo một nửa giống Triệu Đông Lâm, một nửa giống Uông Mai.
Tuy rằng không có ai nhắc nhở, nhưng cậu vẫn luôn nỗ lực học tập, nỗ lực phấn đấu, chính là vì để ba nhìn thấy sự ưu tú của cậu.