Chương 301: Có Cố Găng Tất Có Hồi Báo - Triệu Trác Quân (2)
Chương 301: Có Cố Găng Tất Có Hồi Báo - Triệu Trác Quân (2)Chương 301: Có Cố Găng Tất Có Hồi Báo - Triệu Trác Quân (2)
Hoặc là sau trong tâm cậu vẫn luôn sợ hãi, sợ không chiếm được tình yêu thương và sự chú ý của ba, sợ ba sẽ bởi vì mẹ đẻ mà chán ghét cậu.
Hiện tại, ba nói cậu là niềm tự hào của ba, như vậy cậu cuối cùng cũng có cảm giác sung sướng và nhẹ nhàng khi được ba tán thành.
"Quyển sách này ba thường hay đọc, cũng là quyển sách chủ tịch M thích đọc nhất. Biết lịch sử để học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm, ba hy vọng con có thể học hỏi được nhiều điều, làm một người giỏi về tự học hỏi và siêng năng.
Quyển sách Á Tư Trị Thông Giám } này lấy chính trị, quân sự và quan hệ dân tộc là nội dung chủ yếu, đồng thời đề cập đến cách đánh giá kinh tế, văn hóa và lịch sử nhân vật. Thông qua việc mô tả các chính sách của giai cấp thống trị liên quan đến sự thăng trầm của đất nước và sự thăng trầm của dân tộc, nó cảnh báo các thế hệ tương lai rằng nguồn gốc của tiêu đề cuốn sách là do Tống Thần Tông cho rằng cuốn sách là 'Có quá khứ, mới có tư cách quản trị.
Triệu Trác Quân thi vào hệ kinh tế của Đại học Thanh Hoa, về sau cho dù tiến vào quan trường, hay là gây dựng sự nghiệp kinh thương đều sẽ có lợi rất lớn với những vấn đề tự hỏi của cậu. Cái gọi là Lấy sử làm gương mới có thể biết hưng suy, lấy đức làm trọng mới có thể biết được mất."
Chào tạm biệt người nhà, Triệu Trác Quân đi cùng Đổng Giai Tuệ, ngồi lên tàu hỏa. Bởi vì huyện Vân không có ga tàu hỏa, cho nên phải tới tỉnh thành ngồi tàu hỏa.
"Thằng bé Đông Hà này từ nhỏ đã hiểu chuyện nghe lời, bây giờ thi đỗ Đại học Thanh Hoa thì lại càng tốt."
Thẩm Niệm Như cũng vui mừng thay Trác Quân, bà sớm đã coi mấy đứa trẻ này như cháu của mình.
"Đây là quà mà bà và ông Chung tặng cho cháu, cháu nhìn xem có thích hay không.”
Trác Quân nhận lấy hộp quà rồi mở ra, bên trong là một chiếc bút máy Parker, là một chiếc bookmark, trên bookmark viết: "Ba điều kiện để cầu học là, quan sát nhiều, ăn khổ nhiều, nghiên cứu nhiều."
Đây là danh ngôn Garfield.
"Cảm ơn ông bà, cháu rất thích món quà này."
Thẩm Niệm Như, Chung Đạo Mẫn cười vui mừng: "Thích là được, vào đại học còn có thể học được càng nhiều hơn. Về sau này, liền phải xem mấy người trẻ các cháu phấn đấu rồi."
"Nói đúng ra là phải phấn đấu cùng nhau, người trên vẫn luôn dạy, không thể ngừng lại quá trình phấn đấu học tập."
Thẩm Niệm Như cười lắc đầu, nói với bạn già bên cạnh: "Đổng Giai Tuệ con đấy, chính là biết ăn nói, cái gì tới miệng nó đều khiến người khác rất thích nghe."
Chung Đạo Mẫn cũng cười gật đầu: "Đúng thật là biết ăn nói, nhưng tôi tin tưởng Đổng Giai Tuệ, cho dù nói cái gì con bé đều dùng cả trái tim chân thành, cùng lắm là nói hơi quá."
Vốn dĩ còn tưởng Chung Đạo mẫn đang khen Đổng Giai Tuệ, cuối cùng lại chuyển giọng, vừa khen Đổng Giai Tuệ, lại có ý khiêm tốn, đây là đạo lý nói chuyện của người thế hệ trước. Nói thực tế, đồng thời rất hài hước, làm người được lợi không ít.
Từ Ngô Đông đến thủ đô, tàu hỏa sơn màu xanh chạy mấy 7 tiếng 40 phút, bắt taxi lúc bảy giờ sáng và đến ga thủ đô lúc hai giờ 50 phút.
"Con có đói bụng không, chúng ta đi tìm chỗ nào đó để ăn trước nhé?"
Bọn họ mua vé giường nằm, giữa trưa không ăn thức ăn nhanh ở trên tàu hỏa, chỉ ăn lương khô để lót bụng, Đổng Giai Tuệ sợ con trai đói bụng.
"Con không đói, mẹ, nếu mẹ đói thì chúng ta cùng đi ăn." "Mẹ cũng không đói, vậy chúng ta tới trường học trước nhé, chờ trường xử lý xong mẹ sẽ mang con ra ngoài ăn."
Tới thủ đô, như thế nào cũng phải mang con trai đi ăn đồ ăn ngon, ví dụ như là vịt nướng nổi tiếng của thủ đô, thịt cừu...
Còn về phần Đổng Giai Tuệ, không nói đến đời trước, chỉ nói đời này, cũng đã cùng các đồng chí lãnh đạo tới ăn vài lần, hiểu rất rõ vê quy hoạch tổng thể hành chính và kinh doanh của thủ đô.
Bước ra khỏi xe, khi đi ngang qua sân ga, nhìn thấy mấy đồng chí trẻ câm băng rôn có ghi dòng chữ 'Đại học Thanh Hoa đón người mới đến, 'Hoa Đại hoan nghênh các bạn, bưu điện thủ đô, đều là học sinh của các trường đại học.
Triệu Trác Quân thấy được, cùng Đổng Giai Tuệ dừng bước.
"Chúng ta đi qua đi, cũng làm quen trước."
Đổng Giai Tuệ quay đầu lại nói, Triệu Trác Quân lập tức gật đầu đồng ý, những người đó đều là đàn anh đàn chị của cậu. Nhìn thấy bọn họ, tự đáy lòng cậu cảm thấy muốn làm quen, đáy lòng ngập tràn một loại cảm xúc mà không thể nói ra thành lời.
Các đàn anh đàn chị vốn dĩ đang túm tụm trò chuyện với nhau, nhìn thấy một người ăn mặc thời thượng mang theo một nam sinh đẹp trai ngây ngô đi tới, sửa lại bộ dạng luộm thuộm, ánh mắt sáng quắc nhìn qua, sôi nổi suy đoán đây là trường học nào.
"Đẹp trai như vậy, chắc chắn là Hoa Đại chúng ta rồi."
"Dựa vào cái gì, tôi thấy chính là Bưu Điện của chúng tôi đó."