Chương 302: Có Cố Găng Tất Có Hồi Báo - Triệu Trác Quân (3)
Chương 302: Có Cố Găng Tất Có Hồi Báo - Triệu Trác Quân (3)Chương 302: Có Cố Găng Tất Có Hồi Báo - Triệu Trác Quân (3)
Người phụ trách Đại học Thanh Hoa tới đón tân sinh viên lau kính, vừa thấy đối phương đang nhìn về phía mình. Nếu đoán không sai, đối phương hẳn là tân sinh viên Đại học Thanh Hoa bọn họ.
Quả nhiên, hai người đi về phía băng rôn của Đại học Thanh Hoa.
"Xin chào đồng chí trẻ, đây là con trai tôi, tân sinh hệ kinh tế."
Đổng Giai Tuệ nói xong Triệu Trác Quân tiến lên, gặp mặt với đàn anh đàn chị tới đón sinh viên.
"Xin chào đàn anh đàn chị, em là Triệu Trác Quân, đến từ tỉnh Ngô Đông."
"A, xin chào, xin chào."
Mọi người nhiệt tình bắt tay Triệu Trác Quân, cũng tự giới thiệu bản thân, người dẫn đầu chính là Trương Cường Vĩ hệ toán học, còn có một người tên là Đinh Hán Vũ, hệ hóa học, một nữ sinh cuối cùng hệ lịch sử, tên là Cố Phán Phán.
"Đàn em thật rất đẹp trai."
Cố Phán Phán khi bắt tay trêu chọc một câu, Triệu Trác Quân lập tức đỏ mặt. Cố Phán Phán sau khi nói xong liền có chút hối hận, phụ huynh của người ta còn ở đây đó, cô nhìn về phía Đổng Giai Tuệ thì thấy Đổng Giai Tuệ đang cười, không hề có chút tức giận nào, Cố Phán Phán thè lưỡi.
"Dì và em Trác Quân, là như thế này, trường có sắp xếp một chiếc xe, nhưng cần phải chờ đủ hai mươi người mới có thể xuất phát."
Đây đương nhiên vì để tiết kiệm xăng, Đổng Giai Tuệ hiểu, gật gật đầu.
Cô nhìn thời gian, đã 3 giờ 8 phút, hai mươi người có lẽ phải chờ rất lâu.
"Vậy cô sẽ không đợi nữa, đến đây là vì để làm quen, về sau gặp nhau trong trường học cũng coi như có quen biết." Cố Phán Phán có chút thất vọng, Trương Cường Vĩ trực tiếp gật đầu ứng.
"Đương nhiên ạ, gặp được chính là duyên phận, về sau đàn em ở trong trường học có câu hỏi gì đều có thể tới tìm anh."
Trương Cường Vĩ thuộc hội học sinh, vốn giỏi vê quan sát, có thể nhìn ra Triệu Trác Quân đến từ một nhà có kinh tế tốt đẹp. Mẹ Triệu Quân ăn mặc khéo léo, diện mạo xinh đẹp, đối nhân xử thế đều biểu hiện ra đã gặp nhiều việc lớn trong đời, đương nhiên khác với học sinh nhà nghèo.
Hai mẹ con sau khi rời đi, một đám học sinh nói nhỏ.
"Nhà cậu ấy chắc chắn rất có tiền, cũng rất đẹp trai."
"Không phải cậu coi trọng người ta chứ, nhỏ hơn cậu hai tuổi đó."
Học sinh bình thường vào Đại học Thanh Hoa đều đã hai mươi mốt tuổi, dựa theo lẽ thường Triệu Trác Quân hẳn là nhỏ hơn sinh viên nữ kia hai tuổi. Trên thực tế, Trác Quân nhảy hai lớp, hơn nữa vào tiểu học sớm hơn một năm, năm nay mới 17 tuổi, nhưng khí chất trâm ổn, dáng người cao gây, nhìn qua mới không nhỏ như vậy.
"Chắc chắn rất có tiên, mình thấy cái túi dì kia cầm chỉ có nước ngoài mới có, trong nước căn bản mua không được."
Người nói chuyện chính là sinh viên gia cảnh rất tốt của Bưu Điện, lời cô ấy nói mọi người đương nhiên sẽ tin, nghe vậy trừ bỏ cảm khái cũng không còn cảm xúc khác.
Hai người chân trước vừa mới đi, sau lưng liên có mấy tân sinh mang theo hành lý tới, ngồi lên xe chờ tới trường học. ...
"Mẹ về đây, con nhớ thường xuyên viết thư về nhà, có chuyện gì thì gọi điện cho mẹ, hoặc là gọi điện cho ba con đều như vậy."
Chiều hôm sau, Đổng Giai Tuệ chuẩn bị ngồi xe rời đi, tâm hai giờ 15 phút cô ngồi lên xe lửa, nếu không nhầm thì hơn 10 giờ tối có thể vê đến Ngô Đông. Lý do chọn mua vé về buổi chiều chính là muốn ở cùng con trai nửa ngày.
"Dạ, mẹ hẳn là mua vé máy bay về."
"Sân bay quá xa, đi tới đi lui cũng không tiện, đi tàu hỏa à được rồi, ngủ một giấc là về đến nhà."
Triệu Trác Quân gật đầu vâng một tiếng, trong lòng cũng có chút không nỡ.
"Con đưa mẹ tới nhà ga."
"Không cần, mẹ gọi xe đi là được rồi, con cứ nghỉ ngơi trong ký túc xá đi. Có thể đọc sách, hoặc là trò chuyện với bạn cùng phòng, hoặc là rủ bạn cùng phòng đi dạo phố cũng được."
Bảy bạn cùng phòng của Trác Quân Đổng Giai Tuệ đều đã gặp qua, tối hôm qua còn mời bọn họ ăn cơm chiều. Mới lần đầu gặp thì mấy bạn cùng phòng đều không tồi, phần lớn đều tới từ nông thôn, rất giản dị, có một người đến từ thủ đô, mà đứa trẻ đến từ thủ đô này ngay thẳng tự tin cũng không khó ở chung.
"Được rồi, trở vê đi, phải tự chăm sóc tốt bản thân, đến ngày nghỉ thì trở về, người nhà sẽ rất nhớ con đó."
Trác Quân kìm nén nước mắt gật đầu, cậu không nghe lời Đổng Giai Tuệ về ký túc xá mà đứng tại chỗ nhìn Đổng Giai Tuệ rời đi, mãi đến khi không nhìn thấy bóng người, lúc này mới cúi đầu trở về.
Ở trường học, Triệu Trác Quân biểu hiện rất tốt, mỗi học kỳ đều lấy được học bổng, từ năm hai đã bắt đầu từ chối ba mẹ gửi tiên đến.
Cậu vào hội học sinh, và chính là người biện luận chính. Vào năm 3 đã đảm nhiệm hội trưởng Hội Học Sinh, hoàn thành trước chương trình khoa chính quy, cũng ở nước ngoài tiếp tục ra sức học lên thạc sĩ tiến sĩ.