[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê (Dịch Full)

Chương 71 - Chương 71: Động Phòng (4)

Chương 71: Động Phòng (4) Chương 71: Động Phòng (4)Chương 71: Động Phòng (4)

"Nhìn rất tốt, dọn dẹp cũng rất nhanh, hôm nay hai đứa trẻ của Đông Lâm, đứa nhỏ rất tốt, không quấy khóc, đứa lớn bốn tuổi, bắt đầu hiểu chuyện, thấy Giai Tuệ không muốn nói chuyện, muốn làm quen đoán chừng phải phí chút tâm tư."

Đại khái tình huống Trần Quế Hương cũng rất hài lòng, còn hai đứa trẻ, bà vốn là không muốn nhìn con gái vừa gả qua liền làm mẹ người ta.

"Đây là sự lo lắng cuối cùng của mẹ, sau này như thế nào thì phải tự xem hai đứa."

Con gái lúc trở về từ Lư gia khiến bà cảm giác trời đất sụp đổ, sau đó con gái tìm đến cái chết, bà cũng hận không ôm con gái cùng đi, nhưng cuộc sống chính là như vậy, có thể trải qua được khoảng thời gian khó khăn nhất, thì mọi chuyện sẽ ổn, chính là "Sơn trùng thủy phúc nghỉ vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. *"

(*giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt lại phát hiện thấy trong bóng râm của rặng liễu xanh mát có khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu và còn có một thôn trang thanh bình, yên ả. khó khăn nào rồi cũng sẽ qua, dũng cảm đối mặt sẽ nhận được quả ngọt. )

Đông Lâm là người tốt, Trân Quế Hương tin tưởng gả con gái cho anh thì sẽ không chịu thiệt thòi, đến nổi ở cùng cha mẹ chồng, làm mẹ kế của hai đứa trẻ, những chuyện này so với ngày tháng khổ cực ở Lư gia thì coi là gì chứ?

Phụ nữ mà, trời sinh số khổ, cả đời gặp người chồng như thế nào thì cũng phải xem ông trời sắp đặt.

Buổi chiều, ăn tiệc xong, mọi người lần lượt rời đi, chỉ có những người thân thiết mới ở lại ăn cơm tối.

Phòng tân hôn cũng rất náo nhiệt, những người cô người dì ríu rít nói chuyện với Đổng Giai tuệ, Triệu Mỹ Hương ôm Anh Bảo tới, Đổng Giai Tuệ liền tới chỗ hành lý của mình lấy ra cho mấy đứa trẻ vài cái áo, Anh Bảo, Hắc Đản, ngay cả Thạch Đầu cũng có.

Của Anh Bảo là chiếc áo khoác màu vàng tươi, cô bé so với Điềm Nữu nhỏ hơn, chờ thời tiết lạnh cũng hay có thể mặc vào.

"Chị dâu, chị cũng thật khéo léo, thêu con vịt nhỏ cũng rất đẹp mắt, màu sắc cũng rất tốt, rất hợp với Anh Bảo."

Triệu Mỹ Hương lấy áo ướm thử lên người cháu gái, phần lớn phụ nữ đối với những thứ đáng yêu đều không thể cưỡng lại, cô ấy vui vẻ chị dâu mới làm cho mấy đứa trẻ những bộ áo mới.

"Mẹ, mẹ xem, chị dâu may quần áo cho mấy đứa trẻ, mẹ nói xem chị ấy sao lại khéo léo như vậy.'

So với chị dâu, kỹ năng thêu thùa của mình thật không đáng nhắc tới.

Ăn cơm tối xong, Trương Xảo Nhi mới cười nói với hai người.

"Mấy đứa cũng bận rộn một ngày, mau về phòng nghỉ đi. Tối nay Hắc Đản ngủ với ông nội, Mỹ Hương chăm Anh Bảo, hai đứa trẻ không cần các con lo."

Tại sao, còn không phải bởi vì hôm nay là đêm động phòng của hai người sao.

Đổng Giai Tuệ hiểu ý này, cả khuôn mặt liền đỏ bừng lên, Triệu Đông Lâm ngược lại biểu hiện như thường lệ, bình tĩnh ung dung.

Đêm đã khuya, dưới ánh đèn hai người đều có chút lúng túng.

Đổng Giai Tuệ đã rửa mặt xong, thay quần áo, vốn là mái tóc thường thắt bím nay được búi lỏng, nhìn lại có một ý vị khác.

Đều nói dưới ánh đèn, mỹ nhân sẽ càng xinh đẹp, ánh nền càng khiến cho Giai Tuệ trở nên nổi bật.

Đêm tân hôn, ngọn nến đỏ được thắp sáng suốt đêm, Triệu Đông Lâm buông rèm giường xuống, nói với Đổng Giai Tuệ: "Không còn sớm, chúng ta đi nghỉ đi." Đổng Giai Tuệ ừ một tiếng, coi như người trưởng thành, cô biết hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì.

Đối với cô mà nói, thân thể này cũng đã kết hôn, nhưng với tự thân cô mà nói, trước kia chỉ mới yêu đương, cũng không có đi xa đến như vậy, vì vậy lúc này nội tâm cô liên trở nên bất an.

Một mình cô nằm xuống thì không có sao, đến khi Triệu Đông Lâm nằm xuống, cô lập tức cảm nhận được một luồng khí nóng, cũng vô tình chạm với cánh tay anh, Đổng Giai Tuệ dường như bị hơi nóng, nằm ra xa.

Triệu Đông Lâm xuất thân là quân nhân, nên hiểu được hành động của cô, anh vốn không phải người vội vàng, có lúc thậm chí là lãnh cảm, nhưng từ lúc thấy Đổng Giai Tuệ lần đầu tiền, cô giống như ở trong lòng anh, phù hợp với những tiêu chuẩn của anh, dịu dàng, xinh đẹp, hoàn toàn kích động nội tâm anh muốn bảo vệ.

Anh hồi tưởng lại dáng vẻ cô mặc đồ cưới, trong lòng không nhịn được nổi lên phản ứng, trời mới biết lúc ban ngày anh thấy cô, liên có mong muốn ôm cô vào lòng.

Anh nhắm mắt, nhẹ nhàng hưởng thụ mùi thơm của cô bao quanh chóp mũi, giống như có cây mây và dây leo quấn trong lòng vậy, nổi lên một cảm giác xốp xốp bên tai.

Đổng Giai Tuệ cảm thấy bên hông hơi căng thẳng, Triệu Đông Lâm đã chống tay lên, trên cao nhìn xuống đã thấy ánh mắt cô.

Ánh nến xuyên qua rèm giường, mặc dù không sáng như bên ngày, nhưng đủ thấy rõ da thịt của đối phương, Đổng Giai Tuệ không được tự nhiên nghiêng đầu, trốn tránh ánh mắt nóng rực của Triệu Đông Lâm.
Bình Luận (0)
Comment