Chương 72: Lúng Túng (1)
Chương 72: Lúng Túng (1)Chương 72: Lúng Túng (1)
Ánh mắt của anh rõ ràng mang tính xâm lược, Đổng Giai Tuệ bất an cắn môi, cô không biết động tác này của cô khiến Triệu Đông Lâm như là củi khô rơi xuống lửa, nội tâm anh hoàn toàn bị lửa thiêu đốt.
Triệu Đông Lâm nâng cằm cô lên, khiến cho hai người đối mặt nhau, Đổng Giai Tuệ nhắm mắt lại, từ từ hôn lên đôi môi cô, động tác nhẹ nhàng, nhưng lại trân trọng như vậy, dè dặt như vậy.
Đổng Giai Tuệ cảm thấy mình như ăn một viên kẹo ngọt vậy, mà anh chính là đứa nhỏ cầm kẹo, hai người theo cảm giác bên trong nội tâm, thẳng thắn đối xử, mười ngón tay đan vào nhau, một cách tự nhiên tiến vào chủ đề.
"AI"
Một tiếng kêu đau, hai người đồng thời sửng sốt.
Đổng Giai Tuệ bất chấp đau đến đổ mồ hôi, trong lòng thổi qua mười ngàn cái dấu hỏi.
Cô chuyển kiếp nhưng lại không có thừa kế tất cả trí nhớ của nguyên chủ, liên quan tới những chuyện của cuộc hôn nhân trước, cô hoàn toàn không có.
Bệnh viện có một loại dị chứng hậu chấn thương, người đạt đến giới hạn đau khổ quá sẽ chọn quên đi một ít chuyện, lúc cô chuyển kiếp tới là suy nghĩ của nguyên chủ, cũng từng cân nhắc quá, có lẽ bởi vì cuộc hôn nhân trước quá đau khổ, vì vậy nguyên chủ quyết định xóa toàn bộ đoạn ký ức đó.
Đổng Giai Tuệ nằm trong lòng Triệu Đông Lâm đang cuồn cuộn, không có cách nào hình dung tâm trạng của bản thân, không biết nên phản ứng như thế nào mới đúng.
Bộ đội đối mặt với nhiều trường hợp khó khăn, hy sinh đổ máu, những vẫn giữ được sự bình tĩnh, Triệu Đông Lâm là người vẫn luôn tỉnh táo trước mọi tình huống, nhưng bây giờ lại hoàn toàn bối rối.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu qua màn che, Triệu Đông Lâm và Đổng Giai Tuệ bốn mắt nhìn nhau.
"Em...'
Anh muốn hỏi Đổng Giai Tuệ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng lời đến miệng vẫn không thể thốt ra.
Chỉ thấy vẻ mặt cô tái nhợt, mặt đầy sợ hãi, Triệu Đông Lâm sợ mình nói những lời không nên nói, càng không thể an ủi cô, ngược lại khiến cô bị kích thích hơn. Mà Đổng Giai Tuệ, cô so với Triệu Đông Lâm còn khiếp sợ hơn, bởi vì cô không có trí nhớ của nguyên chủ, cho nên rốt cuộc xảy ra chuyện gì cô thật sự không biết!
Cô chỉ biết là nguyên chủ không sinh được con nên bị đuổi vê nhà, sau khi chuyển kiếp cô cũng đã thản nhiên tiếp nhận mình là một người phụ nữ bị chồng bỏ, nhưng bây giờ thì sao, nguyên chủ lại còn là con gái mới lớn, chẳng lẽ mấy năm kết hôn với Lư Thành Nguyên, hai người chỉ nằm đắp chăn tán gẫu?
Đây cuối cùng là tình huống gì, thật là mở rộng tâm mắt!
Đổng Giai Tuệ kinh hoàng bất động nhìn Triệu Đông Lâm, rất sợ anh hỏi chuyện gì xảy ra, cô lại không giải thích được.
Trong mấy giây, Đổng Giai Tuệ trong đầu nhanh chóng nghĩ cách ứng phó, nguyên chủ và Lư Thành Nguyên, cuộc hôn nhân đó chắc chắn là hữu danh vô thật, nếu như Triệu Đông Lâm hỏi tới, cô liền nói Lư Thành Nguyên nhân đạo không tốt lắm, dù sao Triệu Đông Lâm cũng không thể đi tìm Lư Thành Nguyên điều tra chân tướng.
Cô đều đã nghĩ xong lý do ứng phó, nhưng phát hiện Triệu Đông Lâm một câu cũng không hỏi, tựa như bình tĩnh đón nhận sự thật này, đồng thời anh kết việc này bằng một vài hành động nhỏ, xoay mình nằm xuống bên cạnh Đổng Giai Tuệ, ôm Đổng Giai Tuệ vào trong lòng, vỗ nhẹ vai cô, dùng hành động an ủi cô. Triệu Đông Lâm trong lòng tự nhiên cũng không bình tĩnh như anh biểu hiện ra, anh đại khái cũng đoán được mấy loại tình huống, nhưng dù là chuyện như thế nào, Giai Tuệ cũng là một người phụ nữ, không nên tiếp tục nhận áp lực từ dư luận.
Anh không dám tin, nếu như Giai Tuệ không gặp mình, cô đã phải vì cái danh người phụ nữ đã ly hôn đối mặt với cái gì, nghĩ tới đây, anh không nhịn được vì cô mà đau lòng.
"Đi ngủ, đừng suy nghĩ nữa, ngủ một giấc thật ngon."
Ngày mai, lại là một ngày mới, mà đêm nay, nhất định là một đêm tân hôn làm người ta ghi nhớ sâu sắc.
Đổng Giai Tuệ vốn là không hề buồn, nhưng lời nói của Triệu Đông Lâm dường như có ma lực, hoặc là hôm nay thức dậy quá sớm khiến cô mệt mỏi, khi cô vừa nhắm mắt lại, rất nhanh truyền tới nhịp thở đều đều.
Triệu Đông Lâm ánh mắt di chuyển từ rèm che đến gương mặt của Giai Tuệ, người này việc này, cảm giác cũng không lớn như vậy.
Nói như thế nào đây, đây coi như là một việc khiến anh vừa ngạc nhiên, mừng rỡ, nhưng cũng khiếp sợ.
Anh kinh ngạc với bản thân, cũng muốn đi tìm hiểu chân tướng, nhưng là, cũng không có để ý như vậy, dù sao ban đầu thứ anh quan tâm ở Giai Tuệ là tính cách và khí chất, những thứ khác bất quá cũng chỉ là điều kiện bên ngoài mà thôi.
*x**
Lư gia, Lư Thành Nguyên nhìn ra bóng cây ngoài cửa sổ như người mất hồn, hắn ta biết hôm nay là ngày Giai Tuệ kết hôn, cũng biết lân này cô tìm được một người đàn ông có năng lực.
Hắn ta định vốn lén tìm cô nói chuyện một chút, nhưng lại sợ gây phiền toái cho cô.